Bằng lăng giờ đã nỡ khắp nơi, hạ đã về thật, tôi thỉnh thoảng nhẩm lại bài thơ cũ, chẳng biêt đã viết khi nào, chắc là cách đây 1,2 năm rồi khi ấy tôi còn thích T, bây giơ mọi chuyện chỉ là trong quá khứ............................Tôi đã yêu người khác
Hạ trở về nắng vàng giăng khắp nẻo
Hồn ai buồn phượng thắm cũng buồn theo
Sắc đỏ rơi lơi lả dáng yêu yêu
Một buổi sớm vùi hồn trong muôn thủa.
Vì lòng người lặng im không rộng mở
Hoa tình rơi rớt nhẹ ở bên thềm
Người không màng nên hiu quạnh buồn thêm
Từng cánh thắm mỏng dần theo màu nắng.
Vì người để cho lòng ta trống vắng
Nên cô đơn theo hạ biếc tràn về
Cung nhạc tình bỏ mặc giữa tiếng ve
Hòa quyện lại thành khúc ca sầu não
Bao năm qua mình em nuôi mộng ảo
Cứ đơn phương theo năm tháng học đường
Khi hạ về lòng gợn nỗi yêu thương
Mà kỉ niệm nhuốm dần mùi li biệt.
Có lẽ nào xa trường người quên hết
Nhưng thủy chung em xin giữ một mình
Nghe nắng đùa bên ngon gió xinh xinh
Em tự hỏi lẽ nào yêu là khổ?