Tôi không biết, và ngàn lần không biết,
Người đến tìm kể lể chuyện xa xôi.
Bến trăm năm lặng lẽ bấy lâu rồi,
Đời chiếc bóng ngược xuôi cùng trăng gió.
Hỏi từng yêu chăng, ngàn lần đã ngỏ,
Buổi ban đầu gặp gỡ đã thầm yêu.
Những đau thương tôi gặt lấy thật nhiều,
Tim vỡ nát, ngàn lần tim vỡ nát.
Ngày qua dần lá vàng bay xơ xác,
Gió heo may đùa cợt cuộc đời buồn.
Bến sông nào người tràn ngập yêu đương,
Dòng sông đó tôi vẫn còn đứng ngóng.
Giá mà xưa kia chịu đời một bóng,
Đừng tìm nhau chia sẻ những vui buồn.
Đừng chạm vào mềm nhũng một con tim,
Nay có lẽ nhìn người bằng mắt lạ.
Để người về tìm ra tôi hoá đá,
Dẫu có cười chẳng khác một người điên.
Bến trăm năm, trời hỡi, thật ưu phiền,
Tình cay đắng, ngàn lần sao cay đắng.
Tôi kẻ chịu thua trong ván cờ đã thắng,
Pháo đỏ tơi bời tiễn bước sang ngang.
Tôi phủ lên mình dòng mực như tang,
Ngày đã viết, đêm, khuya nào cũng viết.
Có lẽ vì tôi vẫn còn luyến tiếc,
Mắt môi nào năm tháng nhớ dày vò.
Giọng nói ngọt ngào người đã từng ru,
Nay cùng kẻ phương xa nằm ôm mộng.
Người lại tìm về những lần dậy sóng,
Biển yêu đương trầm mặc một mối tình.
Tôi là ai trong hạnh phúc riêng mình,
Mà người nói vẫn còn thương nhớ cũ?
Tôi đã quyết ngàn lần không nhắn nhủ,
Người giận hờn chi nữa chuyến đò ngang.
Lúc ra đi sao chẳng nói vội vàng,
Giờ đau khổ muộn màng ai chia nửa?
Tôi không biết, và ngàn lần không hứa,
Trái tim này như mùa lạnh héo khô.
(Nhưng trời ơi quá khứ cứ vô bờ,
Dồn dập đến cho tim hừng hực cháy).
Vẽ vời chi chuyện tình cho bóng bẩy,
Một tương lai mà bến đã xa thuyền.
Tôi biết rồi đây lại sắp muộn phiền,
Hay có lẽ trong tôi còn đó nhớ?
Hay có lẽ người tìm về như sợ,
Tôi quên người như người đã từng quên.
Mua chuộc gì cho nổi một con tim,
Từng rỉ máu chảy quanh đời nghiệt ngã.
Cũng không thể nhìn nhau bằng mắt lạ,
Tôi yêu người! Yêu thật, có sao đâu!
Mới đôi năm mà ngỡ vạn kiếp sầu,
Hồn bám víu trần gian làm cõi tạm.
Bởi lẽ yêu người nên tôi chẳng dám,
(Ừ chính tôi cũng chẳng hiểu lấy mình).
Người bây giờ như chim ở trong lồng,
Tôi là kẻ lang thang tìm hạnh phúc.
Tôi là kẻ có lần như ngã gục,
Lại gồng mình cố sống, xót xa thay.
Rượu đã tràn sao vớt được đầy tay,
Đành khinh bỉ ông trời ban duyên số.
Trong đêm sầu viết bao nhiêu hết nhớ,
Trong canh khuya người cũng nhạt nhẽo phòng.
Tôi muốn thương người, thương được hay không?
Thuyền xa bến chẳng mong ngày trở lại.
Thôi cứ yêu nhau bằng hư ảo mãi,
Để khi nào cát bụi sẽ là tôi.
Để khi nào cơn gió sẽ là người,
Tôi mới dám sánh đôi cùng bay bổng.
Tôi mới dám... dù hết rồi cuộc sống,
Vẫn chút tình còn lại sẻ chia nhau.
Vẫn một ngày tôi trút cạn gánh sầu ,
Đời cát bụi ngưng dòng thơ, quẳng bút.
Hay có lẽ tôi sa vào địa ngục,
Người trăm năm bay bổng ở thiên đàng.
Lại trong đêm ngồi viết cả trăm hàng,
Bao luyến tiếc một lần chưa kịp... muộn!