Tôi đang lang thang trên thành phố San Jose, nơi đón buớc chân tôi dừng lại. Thành phố tráng lệ và lung lịnh, rực rỡ đủ sắc màu của mùa Noel. Vậy mà trong tôi vẫn tồn tại thứ cảm giác hoang vu, cô đơn cứ ngự trị đâu đó trong tâm hồn. Chiều đông ở đây lạnh kinh khủng, chưa bao giờ tôi thấy mùa đông nào lạnh như mùa đông nơi đây. Có lẽ tôi quen với khí hậu ở quê nhà. Cái lạnh của xứ Huế cũng rất đặc trưng và nổi tiếng là lạnh buốt, lạnh tê tái, lạnh thấu xương. Nhưng so với cái lạnh ở San Jose thì còn thua xa nhiều.
Tôi chọn cho mình một niềm vui hoàn hảo của một buổi chiều mùa đông hôm nay. Tôi không ở nhà tiếp bạn, tiếp người thân, không online trò chuyện, không luớt web. Tôi buớc ra ngoài, đi bộ dọc theo đuờng Senter Road và ghé vào một quán cafe gần nhà. Tôi cảm thấy mình như một lữ khách viễn xứ, lạc lọc giữa thành phố xa lạ này, Tôi gọi một cốc cafe sữa nóng, cảm thấy mọi thứ duờng như rất quá xa xăm, ngay cả cốc cafe sữa, mặc dù đây là quán cafe của nguời Việt, người phục vụ cũng là người Việt, vậy mà tôi phải nói bằng thứ ngôn ngữ không phải là người Việt mình. Chỉ có duy nhất một điều tôi bắt gặp một chút thân quen nơi đây, đó là những ca khúc trong CD Chat với Mozart mà tôi rất thích nghe nó vào mùa đông.
Như tất cả các ca khúc trong CD Chat với Mozart, Mùa đông được hòa trộn ngôn ngữ Việt và giai điệu âm nhạc cổ điển phương Tây. Vì thế, phần giai điệu tôi không dám bàn đến, nó đã quá hay, được cả nhân loại công nhận và có sức sống bền lâu. Điều làm tôi đặc biệt yêu thích Chat với Mozart chính là ở ca từ thân thuộc, gần gũi khiến người nghe có cảm giác như… giai điệu cổ điển kia dành cho chính người Việt chúng ta vậy.
Và điều đặc biệt hôm nay khi tôi nghe bài Mùa đông của Vivaldi, lại dấy lên trong tôi những kỷ niệm và nỗi nhớ về quê nhà. Tôi nhớ từng con đuờng, từng chi tiết, từng dư huơng của quê huơng. Tôi thèm đuợc đi trên con đuờng lát sỏi, thèm được ngồi trong quán cafe quen thuộc trò chuỵên với bạn bè, thèm được lắng nghe những ca khúc của Ngô Thụy Miên, của Du Từ Lê tôi thích. Và giờ... tôi thèm đuợc tựa vào vai ai đó mà khóc, thèm được có bàn tay ai đó đan vào tay tôi trong cái giá rét mùa đông này.
Tôi cảm thấy nhớ quá, nỗi nhớ như ăn sâu vào tiềm thức của một nguời nặng nợ, đa đoan với xứ sở, với quê huơng, với những kỷ niệm, bạn bè như tôi, nỗi nhớ cứ dằn xé, dày vò tâm can. Có cái gì đó nghẹn ngào trong lồng ngực nhỏ, tôi biết mình có lỗi với trái tim khi quá đa mang và yếu ớt, điều đó làm cho trái tim vốn mong manh của tôi cứ thổn thức, đập những nhịp chơi vơi, hoang mang, tê dại. Tôi chẳng biết bám víu vào đâu để nỗi nhớ nguôi ngoai, vớt vát chút tủi hờn cô đơn đang nở kiệt cùng trong tâm hồn. Đôi khi tôi sợ mình yếu đuối, không chiến thắng được bản thân, rồi bỏ cuộc. Giờ chưa khi nào tôi sợ cái tính bướng bỉnh và lì lợm của mình, đó là bản năng, mà một khi bản năng trổi dậy thì chẳng có cái chất nào làm dịu đi bản năng vốn có. Những giây phút này đây, những lời động viên, khích lệ của mọi người sao quý giá quá, như có cái gì đó vực tôi dậy sau bao lần gục ngã và mệt nhoài.
Tôi cho tay vào túi, lấy ra một mảnh giấy, đó là món quà của một nguời bạn tặng tôi truớc lúc buớc vào phòng cách ly, nhỏ viết vội cái gì đấy vào một mảnh giấy rồi chạy đến dúi nó vào tay tôi và bảo "tặng nhỏ món quà này". Tôi nắm chặt chưa kịp đọc và cho vội vào túi, sự chia tay nào cũng quyến luyến. Người ta cũng hay nói, cuộc vui nào cũng tàn, sự chia ly nào cũng có ngày hội ngộ. Nhưng tôi không dám chắc, không dám hứa sự ra đi này sẽ có ngày trở về. Tôi đang đi đến một mảnh đất văn minh hơn, hiện đại hơn chỉ để hoàn thành xứ mệnh cho mình, để đem lại niềm vui cho mẹ, cho ba, cho gia đình, cho bạn bè. Nuớc mắt tôi rơi rớt từ khi buớc chân ra khỏi nhà cho đến khi khuất dần sau vào cánh cửa cách ly. Lên máy bay tôi lấy mảnh giấy trong túi ra, cảm thấy an yên bởi chỉ một chữ duy nhất đập vào mắt tôi. Đó là chữ "Nhẫn". Tôi mỉm cười, cảm ơn món quà giản đơn nhưng rất ý nghĩa. Món quà đó của nhỏ luôn nhắc tôi rằng phải biết "nhẫn nhịn, nhẫn nhục, nhân nại, kiên nhẫn...". Uh, tôi sẽ kiên nhẫn chờ, kiên nhẫn đợi, kiên nhẫn điều trị để hoàn thành xứ mệnh của mình đặt ra.
Bản tình ca Mùa đông của Vivaldi đã ngừng, cho tôi xin gửi chút Mùa đông của tôi, người lữ khách tha hương này về với xứ sở tôi yêu. Tôi sẽ không nhận nơi đây làm xứ sở dù "nếu lỡ..." hình hài tôi có vĩnh viễn nằm xuống nơi đây. Tôi vẫn xin hướng về quê mẹ, nơi mảnh đất mẹ nuôi mẹ dưỡng đã nâng niu, ôm ấp hình hài tôi suốt quãng đời ấu thơ hôm qua.
Đông ở đâu cũng lạnh. thành phố San Jose tráng lệ và phồn hoa đang ngập đầy sắc màu mùa GIáng sinh, tôi không phải là con Chiên ngoan đạo của Chúa, nhưng cũng xin Chúa "Cho con nguyện cầu bạn bè của con, nguời thân yêu của con khắp mọi nơi luôn bình an và luôn nở nụ cuời Chúa nhé". Cầu chúc tất cả đông này ấm áp yêu thuơng trong tình bằng hữu, trong tình yêu, trong gia đình. Tôi. Dù nơi đâu, sống trong môi truờng nào, nhưng trái tim tôi vẫn hiền ngoan huớng về đất mẹ tôi xưa.
Thuỳ Duơng