:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

Thật ra em là vợ anh đấy

       

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện em sẽ rời xa anh. Vì em là vợ anh mà. Anh yêu em nhiều hơn tất cả những gì anh có và em cũng thế đúng không. Vì vậy hãy ở bên cạnh anh Vợ yêu nhé.



Nhà Ly ở cách trung tâm thành phố không xa lắm, vì vậy mà nó đi bằng xe đạp cho tiện. Năm nay có 1 kì thi rất quan trọng với nó. Sau suốt những năm học tập dài đằng đẵng thì tương lai của nó phụ thuộc vào kì thi này_ kì thi đại học. Nó thường học thêm vào buổi tối khoảng từ 7h đến 9h. Đạp xe về nhà chỉ mất khoảng hai chục phút thôi, nhưng ngày nào cũng vậy khiến nó rất mệt mỏi. Lịch học “chằng chịt và dày đặc” (đây là câu mà cô dạy địa thường xuyên nói) nó học chính khóa vào buổi sáng từ 7h đến 11h15, chiều học thêm các môn ôn thi tốt nghiệp từ 2h đến 4h30. Sau đó về nhà tắm rửa, ăn cơm rồi 6h30 đạp xe đến lớp ôn thi đại học. Mọi người cứ nói rằng: “nếu trượt kì thi tốt nghiệp thi sẽ mất hết tất cả”. nó thấy rất đúng. Vì họ muốn thi đại học thì phải đỗ tốt nghiệp. Nhưng đối với nó kì thi tốt nghiệp thì quá bình thường, vì học lực của nó rất khá mà.

Một ngày như bao ngày khác. Nhưng nó đã thay đổi cả cuộc đời nó _ một bước ngoặt mới làm cuộc sống của tôi sau này bị đảo lộn tất cả, tất cả mọi thứ…………

Chương 1: Cuộc gặp mặt không lường trước

Ngày hôm đó, là một ngày rất rất đẹp. Trời xanh, gió nhẹ, nó đạp xe đến lớp học tối mà lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Hôm nay là giờ văn của thầy Nhặn thầy luôn đúng giờ và đặc biệt nghiêm khắc, nhưng thầy giảng thì hay tuyệt và cực kì dễ hiểu. Đang nghĩ mông nung những chuyện trên trời dưới biển thì “xxxxiiiiiii``````````”. Rồi sau đó bánh xe trước của nó bẹp nhép. Bầu trời như hoàn toàn sụp đổ. Nó xuống kiểm tra cũng chẳng được gì. Vậy là hành trình dắt bộ của nó bắt đầu. Nó thấy thật khó chịu.
- Sao lại đen đủi thế này chứ? Bực mình thật…….
Nó vừa dắt vừa lẩm bẩm. 5 phút. 10 phút. Đôi chân của nó như chùn xuống không muốn đi tiếp nữa.
- Trời ơi!!!!! Con không chịu được nữa rồi. Con vẫn chưa ăn tối mà. Ông không biết thương người gì cả. Người xinh xắn, đáng yêu như con mà sao trời lại lỡ hành hạ vậy. hic hic.
Gương mặt của nó lúc này nếu mà soi gương thì chắc cười chết mất. Giật mình nó nhìn đồng hồ.
- Chết rồi. Sắp vào lớp rồi. Làm sao bây giờ?
Nó quáng hết cả lên mà đi mãi chẳng có chỗ nào để sửa xe cả. Trời dần dần có mây đen kéo đến. Linh cảm của nó thấy bắt đầu chính xác. Vì từ trước đến giờ có bao giờ nó nhịn đói đi học đâu. “Không ngờ hôm nay nhịn cơm tối mà ông trời lại nổi loạn thế này. Biết thế cứ nghe lời mẹ ăn đi cho nó rồi”. Trong bụng nghĩ thầm như thế sau đó thì: “AAAAAAAOOOOOOOOO````````````”. Nó vội dắt xe vào một gốc cây bàng to trú tạm. Trời đổ mưa rồi. Mưa càng ngày càng to. Tán lá bắt đầu có những hạt mưa lọt qua. Nó hơi hơi lạnh, người bắt đầu run run. Quanh đây không có nhà gì cả, nên nó không có chỗ nào khác để trú hết. Tay nó xoa xoa để cho đỡ lạnh nhưng hình như không có tác dụng thì phải. Trời chập choạng tối. Nó thấy hơi đói _ cái bụng đã sôi sung sục. Từ trước đến giờ nó chưa bao giờ dính phải tình trạng này. Bây giờ tôi đang ước có được hai chiếc đùi gà chấm muối súp vắt chanh thì ngon biết mấy. Nhưng ước vẫn chỉ là ước thui. Vì làm gì có đâu mà ăn cơ chứ. “ Làn tóc rối, bờ môi cong, hàng mi buông mắt đen thật buồn. Ngày qua ngày đợi mong gì……..”
- Đó là chuông điện thoại của mình mà. Sao mình không nhớ ra là còn chiếc bảo bối này chứ. Ly ơi là Ly sao mày ngốc thế chứ?
Trên máy hiện lên một số điện thoại lạ. Nó vội vàng nhấc máy:
- A lô. Ai vậy ạ?
Nó hỏi với giọng hơi run run vì lạnh mà.
Đầu dây bên kia là một giọng nam, rất ấm, rất nhẹ làm nó có vẻ ngơ ngác.
- Cậu có bị sao không mà đứng ở đó thế. Trời đang mưa nên bạn đứng đó cho mát à? Bị cảm thì sao?
Nó hơi giật mình khi người bên kia nói như thế rồi cúp máy. Không biết có vấn đề gì về thần kinh không nữa? Nó đang tự hỏi, định gọi điện về nhà thì có một chiếc xe con màu đen sang trọng đi đến sau đó thì dừng lại chỗ nó. Nó không am hiểu lắm về các loại xe hơi, nhưng trông có vẻ thuộc loại đắt tiền. Bước xuống xe là một chàng trai rất cao ráo, có nước hơi găm đen, ăn mặc rất lịch sự, đôi mắt màu nâu có làn mi dài và cong, rất thu hút người khác nhưng hình như đôi mắt ấy đang rất lo lắng thì phải. Nó đang bị sức hấp dẫn của cậu ta nên chẳng để ý người ấy đang đứng trước mặt mình từ khi nào nữa.
- Tôi đẹp trai đến thế sao? Lên xe đi. Tôi bảo người sửa xe cho cậu rồi họ sẽ mang đến nhà cậu sau. Nhanh lên ướt hết người rồi.
Cậu ta nói rất nhẹ nhưng lại rất lạnh lùng làm nó có đôi chút sợ hãi. Nhưng quả thực là cậu ta rất đẹp. Khi lấy lại bình tĩnh sau câu nói làm nó giật mình ấy (vì tôi đang mải ngắm cậu ấy mà), nó hỏi lại:
- Tại sao tôi phải lên xe của cậu chứ? Cậu là ai mà ra lệnh cho tôi?
Nó thấy bực mình vì từ trước đến giờ chỉ có bố mẹ sai bảo nó thôi. Mà nhiều lúc nó còn không nghe lời nữa là cậu con trai lạ hoắc này.
- Cậu không lên xe thì chỉ chết cóng ở đây thôi.
Giọng cậu ta vẫn đều đều như thế. Sắc mặt không biểu thị sự tức giận hay gì gì đại loại như thế. Chỉ có đôi mắt đầy lo lắng.
- Cậu nói rõ cậu là ai đi đã chứ? Tôi không biết cậu là ai cơ mà?
Nó nói hơi to tiếng tí (nói thẳng là nó thấy bực mình……..)
- Tôi là Bùi Đức Anh. 18 tuổi. Học trường Vĩnh Yên. Nhớ rõ vào nhé.
Vừa nói cậu ta vừa kéo nó vào xe. Mặc hành động của nó như thế nào. Nó cố gắng lấy tay để đẩy tay cậu ta ra khỏi tay nó. Nhưng hành động ấy dường như cậu ta chẳng thèm để ý thì đúng hơn. Vẫn mở cửa đẩy nó vào trong. Còn nó chỉ biết im lặng rồi ngoan ngoãn ngồi vào xe như đứa trẻ. Vì nó đang rất lạnh. Ngồi vào trong xe, hai tay nó đan chéo nhau xoa xoa từ bả vai xuống khuỷu tay để tìm chút hơi ấm nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào. Môi nó tái nhợt đi vì lạnh, gương mặt cũng trắng bệch chẳng còn chút sức sống nào hết. Lúc này, cậu ta đang nhìn nó một cách chăm chú, đôi mắt không khác lúc đầu gặp nó là mấy. Rồi cậu ta quay mặt lên phía trước nói với người lái xe:
- Bác cho nhiệt độ cao lên chút, không thì cô ngốc này sẽ cảm lạnh mất…….
Nó nghe không nhầm chứ. Cậu ta vừa gọi nó là gì?
- Gì cơ? Tôi là Nguyễn Yến Ly không phải là cô ngốc.
Tiểu Ly hơi bực mình nên gắt nên như thế. Có ai gọi nó là ngốc bao giờ đâu cơ chứ. Chú lái xe cười nhìn nó qua gương chiếu hậu.
- Cậu không ngốc mà lại đứng dưới gốc cây cả nửa tiếng để người ướt hết như thế à?
Cậu ta bao biện cho câu nói của mình. Rồi quay mặt ra phía cửa kính xe nơi phía cậu ấy ngồi. Vẻ mặt cũng chẳng có gì khác lúc trước cả. Nhưng nó cũng không chịu thua mà đáp trả lại là bằng những câu mang đầy vẻ tức tối:
- Cậu tưởng tôi muốn thế à? Xe thì bị hỏng. Áo mưa không mang. Trên đường thì vắng hoe chẳng có nhà cửa gì cả tôi còn biết thế nào nữa? Vào cậu cậu sẽ làm gì nào? Cậu nói thử coi? Mà sao cậu biết tôi đứng ở đó cả nửa tiếng?
Nó bắt đầu nghi ngờ về con người này. Không lẽ cậu ta đi theo mình ư?
- Mắt mũi cậu để đi đâu thế. Sau gáy hả? Lề đường bên trái có cái bạt xanh được căng lên đấy còn gì nữa. Không biết đường vào đấy mà đứng hả? Người cậu ướt như chuột thế kia thì có gì đâu mà không biết cậu đứng đó được bao lâu rồi?
Cậu ta nói trong tức giận bây giờ thì gương mặt đã có tí cảm xúc mà nó không thể hiểu được tại sao cậu ta lại quan tâm đến nó nữa. Nhưng sao nó không nhìn thấy cái bạt đấy nhỉ? Nhưng kệ nó vẫn cố cãi lại:
- Tôi thích đứng ở đấy thì sao nào? Không liên quan đến bạn mà? Lều lều….
Lưỡi nó thè ra khiêu khích cậu ta. Cậu ta nhìn nó mà cười. Nó cũng cười theo. Sau một hồi đấu khẩu lúc này tôi mới sực nhớ ra:
- Nhưng tại sao……….hắt xi```````……..bạn biết tôi? Hắt xì………. Nếu trí nhớ của tôi không tồi thì hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cả? Hắt xì………….
Hình như nó bị nhiễm lạnh thật rồi thì phải. Nó thấy người mình hơi mệt. Nhưng may sao trong xe có điều hòa nên nó thấy đỡ hơn. Lúc này nó cảm thấy ấm lên nhiều hơn. Và nó thoáng ngạc nhiên khi cậu ta cởi chiếc áo khoác ngoài choàng qua người nó. Sau đó nó nghe được câu trả lời của cậu ta. Nó phải mất vài giây để trấn tĩnh lại.
- Bạn là vợ sắp cưới của tôi đấy. Không biết gì hay sao?
Cậu ấy điềm đạm trả lời thắc mắc của tôi. Nhưng tôi vẫn không hiểu “ sắp cưới” à?
- Tại sao lại sắp cưới chứ? Hắt xì………….Cậu đang điên phải không?
Cậu ấy không trả lời, chỉ quay mặt ra phía cửa xe. Trong lòng nó thì vẫn đầy suy nghĩ. Chắc cậu ta có chút vấn đề về thần kinh thật rồi. Nhưng có vẻ cậu ta là con người rất bí ẩn thì phải. Không hiểu sao nó lại mơ hồ khi nghe xong câu trả lời đó nữa. Có lẽ cậu ta không muốn trả lời câu hỏi của nó nên nó cũng không hỏi nữa nhưng mà thật sự là nó rất tò mò. Nó đã cố gắng kìm nén sự tò mò đó thay vào đó là câu hỏi rất vớ vẩn:
- Bạn thích cái cửa xe đến thế à?
- Không.
- Thế chúng ta đi đâu? Tôi vẫn chưa ăn tối đâu.
- Chúng ta vào shop nào đó trước đã. Vì đồ trên người bạn ướt hết rồi. Sau đó tôi sẽ đưa bạn đến một nơi để bạn ăn tối. Được chứ?
Nó chỉ biết im lặng mà trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi, nhưng nó lại không dám mở lời không hiểu tại sao nữa. Nó chỉ biết im lặng và ngồi nhìn cậu ta. Gương mặt đấy như ở trong tranh bước ra vậy. Rất thanh tú, đôi lông mày đen, dày làm cậu ta đẹp hơn rất nhiều. Đôi môi hồng như con gái vậy. Nó thấy ganh tị vì sắc đẹp đó, cho dù nó là con gái. Bắt đầu nó có sự so sánh giữa cậu ta và nó. Buồn cười thật đấy. Xe đi vào trong trung tâm thành phố, đường xá vắng người, yên tĩnh hẳn vì trời mưa mà. Những cơn mưa bất chợt đó làm nó thấy bực mình vì mình là người bị động. Rồi xe dừng trước một cửa hiệu quần áo sang trọng. Cậu ta nhìn đồng hồ rồi bước xuống xe mở cửa xe cho nó và kéo nó vào bên trong còn người lái xe ngồi lại trong xe chờ. Cậu ta nói gì đó với người bán hàng _ có lẽ là nhân viên ở đây vì cô gái này khá trẻ, ăn mặc lịch sự, rất tươi cười nữa. 5 phút sau cô gái đó mang ra cho nó một bộ váy hai dây, màu vàng chanh, kiểu cách rất sang trọng. Hai dây và đai eo được đính toàn đá lấp lánh, đằng sau của chiếc đai là một chiếc nơ to trông rất bắt mắt. Cậu ta bảo với nó:
- Bạn vào thay đồ đi. Không cảm lạnh bây giờ.
- Nhưng….
Nó nói chưa hết câu thì cậu ta đã chặn lại và nói:
- Không nhưng gì cả. Làm ơn nhanh lên đi.
Vừa nói vừa đẩy nó vào trong. Nó không còn cách nào khác chỉ biết nghe lời và thực hiện một cách nhanh chóng. Sau một thời gian chuẩn bị nó bước ra ngoài, nhưng thật sự là hơi khó chịu vì chiếc váy đó hơi ngắn, chỉ trên đầu gối thôi. Nó có bao giờ mặc những thứ như thế trên người đâu. Cô bé bán hàng cười rất tươi và khen:
- Ôi! Chị mặc chiếc này như công chúa vậy! Rất đẹp chị à!
Dường như cô ấy tự khen khả năng chọn đồ của mình cho người khác hay sao ý? Còn cậu ta thì không cần phải nói cậu ấy nhìn nó như chưa bao giờ nhìn thấy con gái vậy. Nó nghĩ chắc mình mặc những thứ này rất hợp thì phải.
- Đẹp chứ. Nhưng sao tôi phải mặc thế này?
Câu hỏi làm cậu ta giật mình, mặt đỏ lên. Vội vàng nói với cô nhân viên:
- Cô trang điểm cho cô ấy luôn đi. Hãy làm cho người yêu tôi xinh nhất có thể.
Cậu ta nói đôi mắt nhìn nó chăm chú chứng kiến vẻ sững sờ của nó và còn nháy mắt với tôi nữa. Ôi trời ơi. Điên mất. Nó không còn đủ dũng khí để hỏi lại cậu ta nữa. “Người yêu ư?”. Nó đang tự hỏi mình và tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng. Tại sao cậu ta lại gọi nó như thế cơ chứ. Nó nhìn đồng hồ bây giờ đã là 7h25’ rồi. Mọi lần 10h là nó đã có mặt ở nhà rồi. Nó hơi bối rối và lo lắng vì sợ về nhà muộn. Nếu đúng như thế tôi chỉ có đường gọi cổng bố rồi nghe bản tình ca đêm đêm của mẹ thôi. 20 phút là thời gian để chỉnh sửa cho sắc đẹp của nó. Mà nói thật nó không cần trang điểm thì vẫn xinh mà. Khi tôi nhìn vào gương nó không thể ngờ rằng người trong gương lại là mình. Với đôi mắt màu vàng cam, nối mi dài đen, sống mũi thẳng nhìn có vẻ cao hơn một chút, đôi môi cũng cùng tông màu với mắt làm gương mặt nó tươi tắn và rạng ngời hơn. Thêm đôi má phớt hồng nhẹ làm nó không nhận ra mình nữa. Cô gái làm tóc cho nó từ một bộ tóc dài thẳng mượt đen nhánh thành bộ tóc xoăn gợn sóng, phun màu vàng nâu, được bối cao lên đỉnh đầu với chiếc cặp đá đủ mầu sắc hình chiếc nơ chắc là để cho hợp với chiếc váy, trông xinh xinh. Sau khi xong tất cả tôi được cô gái đeo bộ bộ trang sức trông rất đắt tiền gồm vòng cổ, bông tai, nhẫn, lắc tay, dưới chân là đôi giày cao gót khoảng 7 phân làm thân hình của tôi có vẻ đẹp rất quý phái. Tất cả đồ trang sức này đều có những viên đá lấp lánh. Đeo nó lên nó thấy mình nổi bật hơn rất nhiều. Cô gái còn choàng qua vai tôi một chiếc khăn màu hồng nhạt nữa. Khi nó bước ra chỗ cậu ta lại một lần nữa cậu ta nhìn nó không chớp mắt.
- Tôi thấy tôi như con người khác vậy. Chẳng có chút nào giống tôi cả.
Nó ngượng ngùng nói với cậu ta. Mặt nó ửng đỏ. Mà khhông hiểu sao nó lại làm theo những lời cậu ta nói nữa. Hôm nay nó cứ như bị mộng du vậy. Đáp lại vẻ ngượng ngùng của nó là một câu nói làm nó thấy rất vui.
- Không. Bạn rất rất đẹp. Nào chúng ta đi thôi.
Cậu ta nói thì thầm vào tai nó rất nhỏ. Nhưng nó có thể nghe thấy.
- Đi đâu thế. Tôi phải có mặt ở nhà trước lúc 10h đấy.
Đáp lại giọng nói đầy lo lắng của nó là một câu như thể trấn an nó vậy:
- Đến dự một bữa tiệc rất quan trọng. Tôi sẽ đưa bạn về trước lúc 10h. Ok!
Nó chưa kịp nói gì thì đã bị cậu ta kéo đi.
Đã được xem 4926 lần
Sưu tầm bởi: zheokonz
Cập nhật ngày 09/08/2012


CẢM NHẬN
Keo kiet du vaj
Ban viet nhanh lên chu dang doc hay làm minh rot.cut hung
Được viết bởi phamha_94_ss (15/09/2012 - 9:51:52 AM)
:)
mình đang viết bạn ạ. mỗi ngày mình đăng lên 1 chương. cảm ơn nha.
Được viết bởi zheokonz (10/08/2012 - 2:03:25 PM)
hi
Rất hay nhưng sao lại đến còn giwuax chừng thui vậy bạn
Được viết bởi MissThuHang (10/08/2012 - 8:34:22 AM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha