Tháng 11, tại sao lại là cơn mưa tháng 11 mà không phải là cơn mưa đầu hè, giữa thu hay giữa mùa xuân nhỉ? Có lẽ bởi mưa tháng 11 gom góp sự lạnh giá của mùa đông, con gió của mùa thu, và tiết thì dai dẳng của mùa xuân thì phải? Mưa lạnh, gió ùa từng cơn, cứ quấn lấy nhau khiến tớ sát lại gần ấy hơn. Lúc ấy tớ đã nghĩ, giá như ấy ôm tớ vào long và giá như lúc ấy tớ cũng đủ can đảm để nắm lấy bàn tay lạnh giá của đằng ấy.
Nothin’ lasts forever
And we both know hearts can change
And it’s hard to hold a candle
In the cold November rain
“Không có gì là mãi mãi
Cả hai ta đều hiểu, trái tim có thể đổi thay
Thật khó để giữ ánh sáng một ngọn nến
Trong giá lạnh của mưa tháng 11”
Đằng ấy biết không? Tình yêu là đốm lửa nhỏ bỗng bùng cháy trong một phút, một giây. Tớ đang cháy hết mình, đang sống cùng đốm lửa trong trái tim, nhưng tớ không thể đứng ra ngoài trời mưa kia, gọi tên ấy thật to, và nói với ấy rằng:” Tớ yêu ấy biết bao nhiêu?”. Không có gì là mãi mãi – sẽ là sáo rỗng để trốn tránh tình yêu này bằng câu nói muôn thuở ấy. Người ta bảo, yêu thì không có lý do ấy vậy mà khi chia tay thì lại vô vàn lý do để minh chứng. Tớ và ấy đã yêu chưa? Để mà chia tay nhỉ? o:p>
“When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin’ when I hold you
Don’t you know I feel the same” o:p>
“Khi anh nhìn vào mắt em o:p>
Anh thấy một tình yêu kìm nén o:p>
Nhưng em yêu ơi, khi anh ôm em o:p>
Em có biết rằng anh cũng cảm thấy những điều như vậy” o:p>
Tớ và ấy – Đủ để gọi là yêu nhưng không thể nói. Tình yêu kìm nén bấy lâu trong ai cũng hiểu, nhất là khi ấy ôm tớ vào lòng và vuốt lên mái tóc ướt mưa, nắm lấy bàn tay của tớ đang lạnh cóng trong mưa gió. Tớ biết, ấy buồn mà không dám nói? Tớ thì lại sợ giây phút ấy biến mất, trôi theo từng giọt mưa và cơn gió – vô tình và lạnh giá. Lúc ấy, tớ sẽ không khóc mà chỉ sợ cảm giác một mình trơ trọi giữa mùa đông, đêm tối, và giá lạnh. Tớ sẽ đi vô định trên đôi chân lạnh cóng, tự nắm lấy bàn tay của chính mình để ủ ấm và bóng tối sẽ nuốt lấy tớ, kéo tuột tớ đi trong cơn mưa.
“And when your fears subside
And shadows still remain
I know that you can love me
When there’s no one left to blame
So never mind the darkness
We still can find a way
’Cause nothin’ lasts forever
Even cold November rain
Don’t ya think that you need somebody
Don’t ya think that you need someone
Everybody needs somebody
You’re not the only one
You’re not the only “
Và khi em cảm thấy sợ hãi
Hãy nghĩ đến anh luôn ở bên cạnh mình
Anh biết rằng em có thể yêu anh
Khi chẳng còn gì để trách cứ
Em hãy quên đi bóng tối quanh mình
Chúng ta vẫn có thể tìm ra con đường cho riêng mình
Vì không có gì có thể kéo dài mãi mãi
Kể cả cơn mưa tháng mười một lạnh lùng
Em không nghĩ rằng em cần ai đó ư?
Em chẳng nghĩ rằng em cần bất cứ một ai?
Ai cũng cần một người nào đó
Và em sẽ không bao giờ đơn độc
Em sẽ không bao giờ đơn độc
Đằng ấy ơi, tớ đã chọn con đường cho chính mình, sẽ không có ấy ở cạnh bên nhưng ánh sáng và sự ấm áp vẫn luôn theo tớ mọi phút mọi giây. Tớ đã lưu giữ hơi ấm của cái nắm tay vụng về, ánh nến vàng thơm mùi hoa hồng dại trong quán trà tối nay trong trái tim mình. “Ai cũng cần một người nào đó” – Tớ và ấy đã từng cần có nhau, và ngày mai tớ và ấy sẽ không còn đơn độc. Tớ đi theo con đường của mình, có ánh nến của ấy sát theo, và ấy sẽ đi trên con đường khác với hơi ấm vụng về của tớ. Tất cả chúng ta, sẽ vượt qua cơn mưa buốt lạnh của tháng 11 năm này, năm sau và đến hết cuộc đời. o:p>
Cảm ơn ấy đã ở bên, cảm ơn ấy đã cho tớ thấy hạnh phúc của một người được yêu và chăm sóc, cảm ơn ấy đã đi cùng tớ trong những ngày mùa đông gió lạnh và mưa buốt giá và đem đến cho tớ cảm xúc về một “mưa tháng 11” trong cuộc đời mình. o:p>
o:p>