Trong bảng lảng hoàng hôn, hương thơm một ngày quyện ngọt như có thể uống được, vị ngọt ướp vào không khí. Chỉ một lúc sau chúng tôi đã tìm thấy một búi cỏ mật. Cô tôi nhẹ nhàng bứng từng sợi, nâng niu, hà hít. Tôi nằm sấp hẳn mặt xuống đấtb để tận hưởng trong cảm giác nhẹ lâng lâng cái thứ hương thơm bí ẩn ấy.
Trở về, lần nào cũng vậy, cô tôi đặt cỏ lên gối. Cỏ mật càng héo, càng thơm, hương càng sâu. Cho đến khi sợi cỏ khô quắt, tưởng như chẳng còn tý nhựa sống nào, nhưng lạ thay, vẫn ngào ngạt hương. Cô tôi đem ép chúng vào những trang sổ.
Rồi ngày cô đi lấy chồng, chồng cô ở xa lắm ở tận đất nước mà tôi chỉ biết qua những bài học lịch sử - Hàn Quốc.
Cô viết thư về, giấy xé từ cuốn sổ có ép từ cỏ mật, vẫn phảng phất thứ hương thơm dai dẳng kia. Tôi đọc thư của cô, cố hình dung ra một đất nước xa xôi với những những nền văn minh tiên tiến, ồn ào. Nhưng từ lá thư của cô lại toả ra thứ hương thơm bình yên, của cuộc sống vĩnh cửu, của đất đai, mùa màng quê tôi. Không hiểu sao tôi tin rằng, nhờ có thứ hương thơm cỏ mật ấy cô tôi mãi là người cô cùng tôi đi hái cỏ mật triền đê.
Những lá thư sau, sau nữa luôn có mùi hương thơm của cỏ mật, tôi thầm nghĩ chắc là nơi xứ sở xa xôi ấy cũng có một triền đê cỏ mật giống quê tôi, để cô đến hái cỏ nhớ về quê hương.
Rồi đến ngày tôi xa nhà, xa triền đê làng. Trong những kỷ niệm thường khiến tôi nhớ khôn nguôi thời bé thơ, có kỷ niệm về hương cỏ mật. Dường như nó thơm đến mức có thể níu giữ từng bước chân, bởi nó được chắt ra từ nỗi cay đắng đến tận cùng. Và, với tôi, quê hương là nơi nhận về những rủi ro chôn chặt trong lòng, ủ thành nỗi ngọt ngào cho những đứa con mà nó sinh ra.