Có lẽ đây là lần cuối cùng em viết về chuyện tình của hai đứa mình, về những nghĩ suy trong em.
Lời chia tay em nói mà lòng em thật đau. Em biết mình đã đánh mất một thứ thật thiêng liêng, một thứ mà em không thể có lần thứ hai. Chỉ với bốn chữ thôi mà em đã khóc biết bao nhiêu lần, em biết làm như thế thì cả hai đứa sẽ buồn, sẽ đau khổ nhưng mà rồi thời gian sẽ lắng xuống tất cả phải không anh? Em đã suy nghĩ thật nhiều, đã buồn thật nhiều nhưng dặn lòng sẽ phải xa anh, xa đi nguòi mà em muốn đuợc sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống, muốn cùng nguời đó vuợt qua tất cả. Những ngày sau đó em đã rất nhớ anh và ngay bây giờ cũng vậy. Đã gần nữa năm rồi mà nỗi nhớ về anh và những tình cảm... dù em đã cố gắng quên đi tất cả.
"Tôi đã vì nguời con gái đó mà từ bỏ tất cả thế mà họ lại nói lời chia tay. Tôi thật buồn" dòng tin nhắn anh gửi lúc 12h đêm. Em đọc mà lặng nguời đi. Nuớc mắt em rơi. Em đã khóc và gọi điện lại nhưng anh từ chối không nghe maý. Anh à! sao lại đánh thức những điều em muốn quên đi, sao đánh thức làm gì những nỗi nhớ và tình yêu trong em vậy anh. Em đang trách anh hay tự trách mình không sống với những gì trái tim mách baỏ....
Em yêu anh và nhớ anh thật nhiều và em đã nói lời chia tay. Anh lặng im và không hề nói gì, không phản ứng gì nhưng chính điều đó làm em rất đau. Giá như anh cứ mắng em bất cứ điều gì thi em sẽ dễ dàng quên anh hơn, dễ dàng để mọi thứ trôi vào quá khứ.
"Em tuởng anh quên em đựoc sao?" anh. Em cũng giống như anh mà thôi. Xa anh cứ ngỡ dễ dàng nhưng mà thật khó vì anh vẫn luôn trong những suy nghĩ của em. Em không muốn chỉ vì em mà anh mất quá nhiều thứ, không muốn vì em mà anh phải có sự lựa chọn giữa gia đình và em,......Làm thế em đã đúng hay sai vậy anh?
Có những lúc em thấy chuyện tình của hai đứa giống như một giấc mơ vậy. Một giấc mơ vô tình.
Vô tình quen anh trong những ngày em nghĩ tết. Còn 10 là vào Em phải vào nam học cũng chính là thời gian em biết anh. Những tháng ngày hai đứa không bên nhau anh vẫn gửi thư và những dòng tin nhắn nồng nàn lời yêu thuơng. Và chúng ta đã yêu nhau lúc nào không biết. Em tâm sự cùng anhnhững buồn vui của cuộc sống sinh viên, những nỗi nhớ và những giấc mơ có anh bên cạnh.
Một năm sau hai đứa gặp lại nhau với bao điều muốn noí. Một tháng nghỉ tết nhưng em và anh chỉ gặp nhau có đôi lần. Em buồn vu vơ và có những dận hờn vô cớ nhưng đó cũng chính là lúc em thấy mình yêu anh nhiều hơn mình nghĩ. Cũng mùa xuân, hai mùa xuân với bao nhiêu điều xảy ra phải không anh. Ngày sắp vào Nam tiếp tục học em đã gửi anh dòng tin nhắn "Mình chia tay anh nhé!" . Anh buồn và em còn buồn nhiều hơn nữa anh à.
Em biết làm sao có thể viết hết những nghĩ suy trong lòng chỉ mong anh hiểu và đừng ghét em mà thôi.
Có phải thời gian sẽ xoá đi và làm lắng lại tất cả không anh. Một lần nữa hãy sống vui vì em đuợc không?