Em chưa bao giờ kể với anh chuyện này, Nếu biết anh có giận em không? Chắc là không đâu, vì anh chẳng thể giận em lâu được. Tình yêu vốn là mang lại những điều không tưởng. Em tưởng trái tim em đã băng giá, không còn chút hi vọng nào với từ yêu nhưng khi gặp anh mọi thứ đảo lộn. Không phải tình yêu sét đánh từ cái nhìn đầu tiên, mà là sự chân thành của anh, anh biết không? Anh nhẹ nhàng và ngốc ngếch như chàng trai lần đầu được yêu, từ cái nắm tay run run, dịu dàng ôm em, kéo em vào lòng, hôn nhẹ lên má em. Em, một con bé đã từng yêu say đắm, đã từng đau khổ đến tột cùng vì tình yêu, đã tưởng tình yêu trong em chết hẳn rồi, vậy mà tim em lại run lên vì anh. Những ngày mình bên nhau thật ngắn, là những ngày em vội vã sau giờ làm mong được gặp anh, chỉ ngồi bên nhau không cần nói gì cũng thấy đủ ấm áp rồi, là những tối lang thang hết đường Thanh Niên, vòng quanh hồ Tây rồi lại vòng ra hồ Gươm, chẳng ai dám nói gì vì sợ thời gian trôi đi, sợ đến lúc chia tay.
Rồi cũng phải chia tay anh nhỉ, em hụt hẫng đến tê dại người, em sợ cả con đường đến công ty vì nó làm em nhớ anh, nhớ hôm anh đón em ở bến xe buýt vì sợ mọi người nhìn thấy. Đã có lần em giật mình khi có người đứng ở đó, tim em thắt lại khi tưởng lầm đó là anh. Anh,giờ anh ở rất xa em rồi, em trở lại là chính em sau 1 giấc mơ, hãy nhớ em anh nhé, hãy cất em vào 1 góc nhỏ trong trái tim anh. Mong rằng những tình cảm đẹp đó sẽ còn mãi, em nhớ anh nhiều lắm anh ạ.