Gặp anh, trái tim em hình như đã chia làm hai nửa, nửa dành cho những suy nghĩ miên man về anh, nửa dành cho gia đình thân yêu của mình. Mà hình như gặp anh để rồi em biết quý giá hạnh phúc của gia đình nhiều hơn!
Nếu không gặp anh, có lẽ em sẽ không tự hỏi mình: “Anh sẽ là ai trong cuộc đời em?”. Cứ tự “chất vấn” mình rồi tự cho mình câu đáp án mỹ mãn nhất, chỉ vì “em yêu anh”.
Nếu không gặp anh, mỗi lần đi xe buýt em không phải ngoái đầu nhìn vào ngôi trường mà anh đang học, như chờ đợi, để được thấy bóng dáng thân yêu của anh.
Nếu không gặp anh, chiều thứ bảy đối với em chỉ là bình thường, em không phải trông chờ một tin nhắn đến phát điên khi anh chưa kịp nhắn lúc tan trường: “Chiều nay anh sẽ qua chở em đi dạo nhé”.
Nếu không gặp anh, em sẽ không biết được cái nắm tay và bờ vai rộng cùng với hơi thở đều đều của anh cho em thấy được sự chở che, sự tin tưởng và niềm hạnh phúc.
Và... nếu không gặp anh, em không có được mối tình đầu với bao nhiêu kỷ niệm đẹp, thật đẹp...