Ấy à!
Người ta thường nói, mùa thu là mùa của những chiếc lá xanh chuyển dần sang vàng, rồi khi đông qua, một cơn gió nhẹ thôi, sẽ thổi bay tất cả! Nhưng đối với tớ, mùa thu không buồn đến thế, bởi vì, tớ đã gặp ấy vào một sáng mùa thu. Ấy còn nhớ không?
Đó là một ngày thu se lạnh với cơn gió đầu mùa. Nó đủ lạnh để tớ phải quàng cho mình một chiếc khăn mỏng và khoác chiếc áo ghi-lê. Chạy ra chợ mua cho mình một vài nguyên liệu cho món chè nhãn hạt sen mà mình định sẽ trổ tài chiều nay, trên đường về, bước trên con đường rụng đầy lá úa, không, phải nói là lá như đang dát vàng mỗi bước tớ đi, tớ bỗng có một ý tưởng thật trẻ con! Hì hì, nhìn ngó xung quanh không có ai, tớ vừa nhảy chân sáo, vừa ngân nga hát một bài hát về mùa thu (chỉ nhỏ xíu xiu, đủ để tớ nghe thôi nhé và gọi là “bài hát” thì cũng không phải, chỉ là vài câu, vài mảnh ghép mà đủ đẹp để tớ nhớ thôi”.
- “Cô bé hát hay quá ta!”
Giật mình, tớ quay phắt lại, gườm gườm (tớ cận mà, có nhìn rõ ai đâu nên lúc nào mắt cũng nhíu như “hình sự”). Một giọng tên con trai lơ lớ, rõ rang là người trong Nam, nhưng sao lại xuất hiện ở đây? Tên con trai đấy, chính là ấy!
Cao như cái sào, đầu húi cua gọn lỏn, đôi long mày sâu róm, nụ cười “close up” với đôi mắt híp tịt, chỉ còn là một vạch ngang đầy...ngốc nghếch! Trời ơi, sao giống nhân vật chính trong phim Trái tim mùa thu thế! Tớ xoa xoa đầu, mặt đổ lựng lên, vì rõ ràng, tớ vừa làm một trò con nít mà…
- Hì…Tớ biết hát đâu.
Rùi định bụng, tớ sẽ “ba chân bốn cẳng” chạy biến về nhà cho đỡ xấu hổ, nhưng đi được một quãng thì…
- Bạn ơi, cho tớ hỏi…
Á, lại cậu, Lúc đó tớ nghĩ, chắc là mình bị tên con trai miền Nam đó theo dõi rồi!
Hoá ra, ấy là một tên con trai miền Nam đang bị lạc đường giữa phố phường Hà Nội mà đường phố giăng đầy như mắc cửi này! Buổi sang ở khách sạn của đội tuyển học sinh giỏi Vật Lý ra Hà Nội thi giải Quốc gia, ấy trốn ra ngoài để khám phá Hà Nội với những “ngõ nhỏ, phố nhỏ” yên bình thế nào. Loanh quanh một lúc, thế mà bị lạc…
- Ấy đã đói chưa?
- Rùi! Ngốc quá, sáng ra ngoài mà lại quên ví, điện thoại cũng để trong đấy luôn. Số phone của khách sạn cũng không biết!
Trời ơi, con trai gì mà “tồ” quá vậy! Chắc suốt ngày chỉ học thôi!
Cậu xì xụp ăn bát phở nóng hôi hổi (không biết vì phở Hà Nội ngon hay vì đang được ăn bởi một người đói đây nhỉ?)
- Thế ấy ở đây lâu không?
- Chỉ 3 ngày thôi, Ngày kia tớ về Nam rùi. Bạn có sẵn lòng làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ không?
- Uhm…
Buổi chiều, món chè nhãn hát sen ấm nóng được tớ gói kĩ càng và để trong cặp lồng giữ nhiệt đem đến tặng ấy, đủ nhiều cho người bạn cùng phòng của ấy thưởng thức cùng đấy nhé!
Ấy đúng là đần thật. Vừa ăn vừa xuýt xoa. Mà chẳng biết thường thức gì cả, xúc vài thìa là hết veo bát chè đầy rùi.
- Bạn tự làm đây á? Bạn giỏi nhỉ? Bạn là người thứ 2 tớ thấy nấu ăn ngon nhất, sau má của tớ đấy!
Ui, chu choa, mặt tớ lại như quả gấc chin rồi...Tim đập thình thịch…
…
Ấy thi xong rồi. Kết quả có vẻ tốt lắm. Nhìn mặt ấy hồ hởi ra trò, Giờ thì là giây phút của nghỉ ngơi nhé! Dạo quanh phố phường, dạo qua thị trường nào!
Tụi mình đã cùng nhau đi trên con đường Nguyễn Du có hương hoa sữa nồng, đường Phan Đình Phùng hoa sưa nở trắng ngát, hạt hoa li ti sang như hạt nắng, vi vu một vòng qua chợ Đồng Xuân sầm uất, nhẹ nhàng dạo bước trên phố cổ, dành một vài giờ “nín thở” với phim hành động ở Mega…Tối về đôi chân rã rời, mệt lử… Nhưng kỉ niệm thì cứ ấm áo, ấm áp và lòng nhẹ bẫng…
Mai cậu đi rồi. Ừ, đến rồi sẽ đi. Nhưng sao lòng tớ lại man mác buồn đến thế! Mất mát!
Mua tặng ấy chiếc khăn quàng mỏng, để gợi nhớ về tiết trời se se của mùa thu Hà Nội. Không biết ngày mai có nên đi tiễn ấy? Tớ sợ mình sẽ cư xử ngốc nghếch lắm!
“Tít tít”…Tin nhắn của ấy. “Tớ đang đứng trước cửa nhà bạn. Ra gặp tớ một lát được không?” Uh thì gặp luôn, mai khỏi tiễn.
- Có chuyện gì thế?
Âý đứng dựa vào tường, ánh đèn đường chiếu bóng ấy đổ dài trên đường, Ấy không nhìn tớ, hỏi:
- Mai tớ đi rồi, bạn buồn không?
Sao chỉ là một câu hỏi bình thường mà tim tớ đạp nhanh đến thế. Tớ ngúng ngẩy…
- Không buồn!
Ấy có vẻ chưng hửng…
- Thật không?
- Thật!
Mặt cậu xịu xuống, đúng là con trai miền Nam…Ngốc thật!
- Có chuyện gì nữa không?
- Tớ…
Tiếng ho hung hắng cùng bóng bố tớ đang lướt qua cửa sổ, Hình như bố đang hỏi: “Cái C, đâu nhỉ?”. Bây giờ cũng 11h đêm rồi. Ấy cũng nhận thấy điều đó nên lung túng thấy rõ.
- Thôi, tớ phải vào nhà rồi, Đây là quà tớ mua tặng ấy. Ngày mai về nhà bình yên nhé!
- Uh, cảm ơn bạn!
Tớ quay bước vào nhà, tự dưng tớ muốn khóc! Sống mũi cay cay và tớ đang khóc…Nhưng tớ cỗ giữ tiếng nấc để ấy không thể nghe thấy. Nhưng, ấy bỗng chạy vụt lên và hôn nhẹ lên má tớ…Chạm vào nước mắt rồi, có mặn không?
- Tớ thích bạn! 3 tháng nữa tớ sẽ lại ra Hà Nội, đợi tớ nhé!
….
Một cảm xúc quá ấm nóng và hạnh phúc trong tiết trời thu lành lạnh…