Một cuộc sống mới đang chờ em ở phía trước, và em là một cô bé giờ đã vững vàng hơn… đã lớn hơn, chín chắn hơn… mà không cần có anh ở bên.
Thế là 2 năm rồi nhỉ?
Em đã từng tưởng rằng mình không thể vượt qua nỗi đau, nhưng rồi em đã làm được. Và em đã luôn luôn mỉm cười khi nghĩ về anh, khi nhớ đến sự quan tâm, chăm sóc, những câu hỏi han “chỉ có thể từ anh” của ngày xưa. Chúng mình yêu nhau cũng thật lạ anh nhỉ? Hai con người ở hai đầu đất nước, vậy mà vẫn yêu nhau nhiều đến thế dù chỉ có chiếc điện thoại là cầu nối duy nhất. Và dù rằng mình ở xa nhau, dù rằng khoảng cách hơn 2000 cây số là thực sự lớn, nhưng em vẫn yêu anh, vẫn hướng về anh với một niềm tin mãnh liệt. Vậy mà... em đã từng không tin đó là sự thật, nhưng em biết phải làm sao?
Làm saođể emquên được số điện thoại ấy,mã vùng ấy, và cả giọng nói ấy. Anh đã đến thật nhẹ nhàng và tràn ngập trong cuộc sống của em và đi cũng nhẹ nhàng như thế. Nhẹ nhàng đến mức, ngay lúc nàyđây, emvẫn tự hỏi rằng chuyện của chúng mình có phải là một giấc mơ hay không? Một giấc mơ hồng lung linh và dễ chịu, giấc mơ kéo dài trong sáu tháng trời! Anh đi…nhẹ nhàng như lúc anh đến. Chi còn lại trong em nỗi đau… lặng lẽ từng đêm thấm đẫm những cơn mơ bằng nước mắt. Những giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống… khi anh đã xa em thật rồi. Anh là của em cơ mà, là điểm tựa của em cơ mà, là nơi bình yên em luôn luôn ngóng đợi và tin tưởng cơ mà. Nhưng không! Anh là của chị ấy, phải, anh là của chị ấy. Nhiều lúc thương anh lắm, vì anh phải chọn lựa, phải quay quắt cho quyết định của cuộc đời mình và cũng là cuộc đời em… Hai năm rồi nhỉ? Thời gian cứ thoăn thoắt trôi qua, nhưng kýức thì vẫn mải mê gặm nhấm tâm hồn em, hainăm rồi mà nỗi nhớ anh vẫn tràn về. Những kỷ niệm thân thương trong giấc mơ hồng 6 tháng ấy vẫn luôn sống dậy trong em.
... nhưng em vẫn lắng nghe lời trái tim hát, rằng em sẽ dành cho anh một góc trái tim mình.