Những tháng ngày qua nhanh với bóng tối,con tim đang mồ côi khát khao bóng dáng người.Tiếc nhớ gì đây khi đã đánh mất bao yêu thương người trao,ước mơ xa vời. Nhẹ nhàng quên ái ân, cả hai trái tim không buồn,không phân vân vì biết tương lai ngày sau chẳng còn nhau nữa.Mà giờ đây trong căn phòng vắng khoác lên áo xanh kỷ niệm.Tim tôi run từng cơn buồn đau đớn. Chẳng còn gì dấu yêu đã phai nhạt màu.Chẳng còn gì thấy anh bên người yêu mới.Ngoảnh mặt nhìn đánh rơi bước chân muộn màng.Hối hận nhiều trái tim héo khô theo người. khi bên nhau ta k biết trân trọng và nâng niu những kỉ niệm, để khi rời xa nhau rồi em mới biết nỗi đau đớn khi không có anh là như thế nào, giờ đây có hối hận thì cũng đã muộn màng, muộn màng cho anh và cả cho em. nỗi cô đơn và trống vắng trong em, kéo theo bao kỉ niệm ập về trong tim, để biết rằng con tim mình đang đau đớn biết bao. nhìn anh đang vui bên người ta, chỉ còn biết cầu chúc anh hạnh phúc trên con đường của anh, lỗi lầm là nơi em, khi xưa bên nhau, em k biết nâng niu, giờ mất nhau rồi, đau đớn, cô đơn, cũng chỉ là sự héo khô nơi con tim, có lẽ đó là sự trừng phạt mà em phải chấp nhận.....