" Bỗng dưng buồn bã không gian
Mây bay lũng thấp giăng màn âm u " (thơ Huy Cận)
Phải chăng tan hợp, hợp tan là lẽ thường tình của giòng sống...? Có chút gì hiu hắt, có chút gì sắt se, có chút gì sầu muộn khiến lòng người cảm nhận : Sinh ly tử biệt bàng bạc trong giòng sống hôm nay.
Sớm mai thức dậy. Nghe chim hót líu lo. Thấy mầm xanh ngan ngát. Thấy hoa lung linh tươi nở. Chiều xuống đêm buông. Bóng chim lẩn khuất trong màn sương. Mầm xanh hé nụ. Hoa rũ cánh tàn. Khiến :
" Non xanh ngây cả buổi chiều
Nhân gian e cũng tiêu điều dứoi kia " (thơ Huy Cận )
Từng phiến buồn rơi trên mặt nước. Triều sóng xa đưa lặng thầm nhìn bến sông quạnh vắng. Không một dấu chân. Không một chiếc bóng. Không cả cánh buồm. Chỉ nghe gió vi vu thổi. Cung bậc u hòai, như mong đợi thuyền ai về xua tan niềm nhớ. Ai... bỗng dưng nghe nặng nỗi buồn. Hỏi hồn mới biết rằng hồn đang đau...! Cái đau không vì xác thân bệnh tât. èo uột, ốm yêu. Cái đau khởi từ cảm nhận sự cô đơn dàn trải suốt trăm năm của phận người. Từ đó, tâm sự hỗn mang vật vờ phiêu hốt. Người sống trong phiền não, trong niềm oán than vì sự chóng qua, sự mau tàn, sự biến đổi của kiếp người.
Có thật cuộc dời hắt hiu như vậy...? Có thật cuộc đời chỉ toàn gió bụi phong ba...? Có thật cuộc đời chỉ đong đầy nước mắt...? Nếu có những hoàng hôn tím thẫm bao phủ mầm xanh ngan ngát, bao phủ cánh hoa tươi thắm, khiến cảnh sắc đất trời như nằm yên thở dài đau đớn. Vẫn còn đấy những hừng đồng nắng ấm, tiếng chim ca làm cỏ cây thức giấc, cành lá xôn xao nói chuyện tâm tình. Và mầm vẫn xanh ngan ngát. Hoa vẫn lung linh tươi nở. Nếu có những đêm vắng thuyền trên sông, khiến bãi khuya im lìm, khiến mòn mỏi tìm dấu chân, chiếc bóng. Vẫn còn đấy những ban mai vầng dương vừa ló dạng, bến bãi âm vang tiếng hát trầm hùng của hàng trăm người trở về từ biển cả, khoang thuyền đầy ắp cá tôm, đầy ắp hải sản.
Cuộc sống không chỉ có nửa thời gian. Cuộc sống bao gồm ngày và đêm, sáng và tối. Mặt trời khuất ở phương tây, khiến ráng chiều thinh lặng nhận chìm không gian trong màn đêm. Mặt trời lại chiếu ở phương đông, để bình minh nồng nàn mang nắng ấm, soi sáng không gian. Người không chỉ sống trong nỗi sầu muộn trước cảnh chiều tà. Anh còn sống cả với một ngày sáng tươi khi thái dương chính ngọ. Nên gió thổi, mây bay, lá rơi, cành rụng... Chỉ là một cảnh quan trong rất nhiều cảnh quan khởi sắc của cuộc đời.
Tôi lặng nhìn ráng chiều từ màu sắc đỏ ối, chuyển sang màu tím thẫm, bao phủ thung lũng, núi đồi trùng điệp của những công viên, lòng dấy lên tình yêu vô cùng dành cho cuộc sống. Một cuộc sống có cả hoàng hôn, có cả bình minh. Chợt nghe gió vi vu, gửi trao làn điệu :
"... Tôi đang mơ giấc mộng dài. Đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh..." ( lời của Nhạc sĩ Phạm Duy )
**** Tôi đang nói với anh hay đang nói cho chính tôi...?