Vẫn tìm mãi một không gian vô tận ,
Có khoảng trời xanh ngắt lặn tiếng chim ;
Có suối biếc của non cao rộn rã,
Có rừng hoa tỏa ngát những hương thơm.
Ơ nơi đó tình yêu là bất diệt,
Chẳng hận thù và cũng chẳng thương đau ;
Chẳng chia cách trong tâm tư tuyệt vọng,
Chẳng buồn sầu lẫn cảm giác cô đơn.
Và em đến trong âm thầm lặng lẽ;
Rất dịu dàng cùng ánh mắt ngây thơ,
Với suối tóc bồng bềnh trong gió hát;
Với nụ cười say đắm đến ngất ngây.
Trong ánh nắng của sớm mai thức dậy;
Em nhẹ nhàng bên những đóa hoa xinh,
Tay nâng niu giọt sương trên lá biếc;
Đôi gót hồng nhẹ bước giữa lung linh.
Em qua cỏ hoa như e thẹn ;
Khi em cười nắng cũng tắt trên cao,
Khi em hát chim bỗng ngưng tiếng hót;
Suối êm đềm chẳng róc rách im nghe.
Em là ai nàng tiên từ đâu đến,
Đưa anh vào cõi mộng của yêu thương;
Đem tim anh ra đi không trở lại,
Để tâm hồn xa mãi đến nơi đâu.
Khi bên em thời gian như đóng lại;
Gió khẽ lùa từng sợi tóc bay bay,
Hương đong đưa quẩn quanh trên mi mắt;
Môi mỉm cười làm dịu mát hoàng hôn.
Đừng đi nhé hỡi nàng tiên bé nhỏ,
Hoa sẽ buồn khi thiếu vắng bóng em;
Gió sẽ khóc không còn vi vu nữa,
Mây gầm gừ rồi xuống những cơn mưa;
Anh sẽ sống cùng tình yêu trọn vẹn,
Chọn thiên đường chỉ có mỗi đôi ta;