Em thất vọng về em quá anh ạ!
Em cứ tưởng mình cao thượng lắm,cứ nghĩ là chỉ cần thấy anh hạnh phúc,anh vui vẻ là em cũng có thể vui vẻ và hạnh phúc.Nhưng sự thật lại hoàn toàn không phải vậy.
Hôm nay,em nói anh chưa bao giờ cười nhiều như thế,thấy anh cười em vui lắm.Em vui ư?Em đang lừa anh và tự lừa chính mình.Nhìn thấy anh cười mà lòng em xót còn hơn bị xát muối.Anh cười vì game.Ừ!Dĩ nhiên rồi.Với anh.game là nhất mà.
Em muốn ngắm nhìn anh lâu hơn nữa,nhưng em thật sự không đủ sức tiếp tục nhìn ngắm anh khi anh đang mải mê vơi game mà quên đi sự hiện hữu của em.Anh đâu biết rằng ngồi nhìn anh mà nước mắt em rơi và tim em rỉ máu.Anh chỉ biết game,chỉ game thôi đúng không anh?
Anh hỏi :"em giận anh lắm đúng không?".Rồi anh nói:"anh cũng không biết tại sao anh lại như vậy".Em vẫn cứ khẳng định là em không buồn,không giận anh;rằng chỉ cần anh vui là được.Nhưng cả anh và em đều hiểu em buồn và giận anh thế nào mà phải không anh?Nhưng có một điều mà cả hai chúng ta đều biết rất rõ,là dù em có nói ra em buồn,em giận thì cũng không có nghĩa lí gì với anh.Anh cũng sẽ không vì thế mà bỏ hay giảm bớt việc chơi game để dành nhiều thời gian cho em hơn,đúng không anh?Mà đã không có tác dụng gì thì nói ra làm gì để gây mệt mỏi cho nhau,anh nhỉ!
Em phát hiện ra suy nghĩ của em đã trở nên cay nghiệt hơn rất nhiều.Em mất lòng tin rồi anh ạ!Anh hứa quan tâm em ư?Hứa sẽ không làm em buồn,hứa sẽ đem hạnh phúc đến cho em ư?Đây là cách anh thực hiện lời hứa của anh hả anh?Em không hiểu trước kia anh hứa làm gì để giờ đây,anh đi ngược lại lời hứa ấy.
Em cười chính bản thân mình.Cười vì em quá yêu anh.Cười vì em cứ che dấu những cảm xúc trong em để anh khỏi phải bận tâm suy nghĩ,còn anh thì hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của em.
Em vẫn vậy,vẫn không hề hối hận vì những gì mình đã làm.Và dĩ nhiên,em hoàn toàn không hối hận vì mình đã yêu anh.Nhưng giờ đây,em tủi thân,tủi thân cực độ anh ạ!Em thấy mình sao nhỏ bé và không có giá trị đến như thế.
Dù sao thì em vẫn rất yêu anh,anh ạ!