Anh! Anh có biết em buồn và nhớ anh lắm không?
Sao anh có thể nói những lời cay đắng với em như thế? Sao anh có thể nói một cách lạnh lùng đến vậy? Sao lại trả lời là “Không biết”, khi em hỏi “ Anh có còn yêu em không”?
Sao anh tàn nhẫn với em vậy? Trong khi Tim em vẫn nồng nàn Tình yêu của anh, anh làm em đau lòng quá. Đau đến chết đi được, em ước gì em có thể mất hết trí nhớ, vì chết đi thì không thể vì em còn có Cha mẹ. Phải chi em mất hết trí nhớ, để không phải mang cái ký ức đau buồn về Tình yêu. Tình yêu là điều thiêng liêng lắm sao? Mà sao con người cứ cắm đầu vào dẫu biết nó đầy gai nhọn có thể làm con người ta chảy máu bất cứ lúc nào dẫu chỉ là 1 vết xước nhỏ. Người ta có thể nói yêu thật nhiều, rồi cũng có thể bảo là Không, hoặc nói không biết bất cứ lúc nào phải ko anh? Sao anh không hiểu cho em, một trái tim cũng vừa được anh chữa lành lặn sau vết thương dài cơ mà. Sao không biết rằng, nỗi đau nó là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Em sợ chứ anh, em sợ cũng là điều rất đỗi bình thường cơ mà. Anh cũng biết tình yêu em dành cho anh thế nào, thế sao lại nỡ nói lạnh lùng đến nỗi cái lạnh nó chạy suốt cơ thể em, làm em buốt cả thân thể. Ước gì mắt em không còn tuyến Lệ, để không phải cứ khóc khi đau buồn. Em chỉ sợ đến lúc nào đó không còn Lệ để rơi, vì khi đó có lẽ em đã không còn cảm giác.
Anh là Tình yêu thứ hai của em, nhưng tận đáy lòng em , Tình yêu này là Tình yêu em khó khăn lắm mới có được, và anh có biết em trân trọng nó đến mức nào không? Để đi với anh đến ngày hôm nay, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng. Cho nên anh hãy cứ tin nó là Tình yêu em trân trọng nhất và quý giá biết chừng nào. Đây là Tình yêu lấy của em biết bao nước mắt cũng như đã khiến em đau khổ rất nhiều. Em dâng cho anh cả Trái tim và linh hồn mình, anh không nhận thì thôi sao lại vứt nó đi như thế hả anh? Em cô độc trong căn phòng vắng thế này, lại càng khao khát có anh. Anh biết ko? Có bao giờ anh có cảm giác lạnh lẽo và cô độc như em? Có bao giờ anh khao khát có em , được gặp em và ôm em vào lòng như em mỗi đêm không? Có bao giờ anh nhớ em đến nỗi muốn thét gào cho cả thế giới này biết rằng anh nhớ em và yêu em nhiều lắm không? Có bao giờ trong anh nỗi nhớ em cồn cào đến nỗi muốn gào lên để em nghe thấy dẫu biết rằng đó là điều hoàn toàn không thể. Có bao giờ anh muốn gặp em ngay trước mặt để chạy ngay đến ôm thật chặt lấy em và chỉ nói mỗi một câu “ Anh yêu em” như em đã từng như thế không? Có bao giờ anh thèm khát được đặt bàn tay lên đôi má em, vuốt ve đôi mắt và đặt lên đó 1 nụ hôn ngọt ngào mà chẳng cần làm gì khác hơn. Chỉ cần có thế thôi, có bao giờ không anh????????????????????????? Chỉ cần được gặp nhau giây phút và ôm ấp vuốt ve nỗi cô đơn cho nhau… Có bao giờ không anh? Có bao giờ đi trên đường anh bỗng dưng bật cười chỉ vì đang nhớ lại cái gương mặt làm trò hay một cử chỉ đáng yêu nào của em không? Còn em thì, cứ vậy hoài, khi bất chợt nhớ đến gương mặt nhăn lại làm trò của anh. Có khi nào anh rơi nước mắt chỉ vì tủi thân khi nhìn thấy đôi tình nhân đang tay trong tay bên nhau dạo phố, bỗng nhìn lại thấy mình vẫn 1 mình chiếc bóng? Có bao giờ không anh? Có bao giờ anh gắng nở 1 nụ cười chỉ để che lấp nỗi buồn và giọt nước mắt đang lưng tròng khi ai đó nhắc tới anh, và hỏi rằng “ Người yêu đâu rồi?” Có bao giờ không anh? Và có bao giờ Anh tự hỏi lòng” nếu như 1 ngày nào đó trong cuộc đời mình không còn thấy hình bóng của em, cũng như không còn Tình yêu của em thì cuộc sống mình sẽ ra sao không?......
Còn em, chỉ là Nếu như thôi nhé ( chứ không dám cho là thật) nếu như một ngay` nào đó trong cuộc đời mình không còn có anh, không còn có Tình yêu của anh thì có lẽ “ CUỘC SỐNG CỦA EM KHÔNG CÒN Ý NGHĨA GÌ NỮA, VÀ NỤ CƯỜI SẼ KHÔNG BAO GIỜ LÀ THẬT Ở TRÊN MÔI MÌNH” Có bao giờ không anh? Em vẫn mãi mãi biết rằng, chỉ biết “ TỪ LÚC GẶP VÀ YÊU ANH CHO ĐẾN GIỜ, SAU NÀY VÀ MÃI MÃI, EM CŨNG CHỈ YÊU MỖI MÌNH ANH KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI” Cho dù giờ anh có bảo,” anh không còn yêu em nữa”, hay “Anh không biết “thì cũng chẳng sao. Vì Tình yêu em vẫn không bao giờ thay đổi, chỉ Tình yêu Anh Mất mà thôi!!!!!!!!!!!!!!