Người đã đi, đi về 1 nơi xa,nơi có áng mây chiều buồn vu vơ, nơi tuyết trắng rơi khắp đất trời.Anh đã hứa sẽ mãi không xa em, hứa sẽ mãi bên em, cùng em đi đến vùng trời mộng mơ, với cái giá lạnh rét tận tim cơ mà?Sao giờ chỉ mỗi mình em?
Hãy về bên em đi anh, hãy nói với em tất cả chĩ là giấc mơ, ngày mai anh sẽ bên em, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của em. Nói đi anh, sao anh cứ mãi lặng thinh,đừng nhìn em như 2 kẻ xa lạ.Em không nghe những gì anh noí, không muốn nhớ điều khủng khiếp ấy. Em không thể tưởng tượng nổi rằng anh dễ dàng nói lời chia tay đến thế.PHải chăng đối với anh, lời yêu ngày xưa chỉ là dối gian?
Em thật ngốc nghếch khi tin vào lời yêu đó,trao cho anh tình yeu đầu tiên không chút ngại ngùng. Em yêu anh, vì anh là tất cả đối với em, em không thể mất anh như thế, không thể để người con gái kia cướp mất anh.Em đâu mạnh mẽ như anh nghĩ, em vẫn là người con gái yếu đuối, trái tim mong manh, lo sợ 1 ngày mất anh, anh nào biết. Anh xa em vì anh không yêu em hay vì anh cảm thấy chán bên cạnh 1 người con gái cứng rắn, không bao giờ khóc, không bao giờ cho anh cơ hội lo lắng?
"Bên cạnh em, anh thấy mình thật yếu đuối, anh cần một người để anh che chở chứ không phải là người luôn lo lắng cho anh,kiểm soát anh"
anh, em nào xem anh như trẻ con, vì quá yêu anh, em không muốn anh gặp bất cứ điều gì,em đã sai khi bắt anh mặc thêm áo ấm khi trời trở lạnh, không cho anh về trễ vì anh đang bệnh.....em làm thế là sai hả anh?
Em sẽ để anh ra đi như anh muốn, em đã sai khi quá yêu anh, anh hãy đến bên người con gái mà anh có thể chăm sóc cô ấy, em chỉ mong anh nhớ một điều đừng bao giờ quên có em nơi đây vẫn chờ.