Khi em viết bài viết này cũng là lúc nuớc mắt em rơi... không thể nào ngăn lại đuợc,em biết anh đã thay đổi...mặc dù anh đã nói bao nhiêu lần là hãy tin anh...nhưng em tin vào trực giác của mình hơn....
Hình như có một nguời nào đó đang xen vào ở giữa chúng ta...em nhận thấy điều đó rất rõ...Những cuộc điện thoại thưa dần...những dòng tin nhắn thưa dần....
Có cái gì đó đã ngăn cách em và anh....nhưng em hok buồn và cũng hok trách ai hết...Vì em biết nguời đó...có lẽ tốt hơn em gấp trăm gấp ngàn lần,ngùơi đó có thể yêu anh nhìu hơn em đã yêu anh,quan tâm anh nhìu hơn còn em thì suốt ngày chỉ biết giận hờn vu vơ,rồi lại bắt anh phải năn nĩ...xin lỗi....mệt mõi lắm...đúng hok anh
Anh biết không...đã có lúc em nghĩ là trên đời này sẽ không có một ai có thể yêu mình thật lòng...bởi vì em là một đứa con gái không ra gì...có chăng họ xem mình như một thứ đồ chơi...chán rồi thi vứt đi....
Nhưng...anh đã đến bên em...anh trao cho em một tình yêu....em biết nhớ anh...biết chờ đợi...biết vui mừng khi biết anh sẽ ghé thăm...Ở bên anh ,em thấy mình thật là trẻ con và ngốc nghếch....
Khoãng thời gian mà chúng mình yêu nhau là khoãng thời gian mà em cảm thấy mình thật sự hạnh phúc...hạnh phúc hơn tất cả những gì trên cuộc đời naỳ.Và....đã có lúc em đã mơ về một ngôi nhà...trong đó có anh ,..và em....và.............................em thật ngốc...đúng không anh
Em đuợc quyền mơ uớc chứ...vì em biết...ík ra cũng đã có lúc...anh thật lòng nhớ em,...thật lòng yêu em....
Dù mai này em và anh có đi hai con đuờng khác nhau đi chăng nữa em vẫn mãi mãi trân trọng tình cảm mà đã có lúc anh dành cho em thật trọn vẹn.................
Em đã từng bảo rằng không bao giờ em từ bỏ những gì mà em trân trọng và yêu quý...vì thế không bao giờ em nói ra lời chia tay với anh đâu...Em chờ anh...chờ anh...nói với em một lời chia tay....chờ anh đặt một dấu chấm hết thật trọn vẹn......