Em vẫn đi theo 1 lối mòn quen thuộc, như những gì định mệnh sắp đặt trước, mỏi mòn trông theo bước chân của ai đó,... rất xa.
Đâu là điểm dừng dành cho em, đâu là bàn tay đỡ em dậy mỗi khi em vấp, đâu là một chút yêu thương cỏn con, đâu là ngày trước - ta còn nhau...
Em thả mình trơn tuột, lăn theo vòng tròn kí ức...
Xa xa là anh nắm tay em, là cùng đi bên nhau, là cùng đặt nhau vào một hạnh phúc duy nhất... Là tàn nhẫn buông tay nhau ra, là chấp nhận nỗi đau chia đều cho 2 phía.
Có thấy vui không ? - Tình yêu của em !
Em đã thua trong chính trò chơi của anh rồi đấy, vui không? Em bất lực rồi đấy, hạnh phúc, hạnh phúc quá, anh nhỉ ?
Cứ cố tìm lại mình trong những entry đầy ắp con chữ, em chưa định hình được cảm xúc của bản thân. Em yếu đuối quá, anh ha. : )
Đã có bao giờ, vô tâm, anh nhìn lại, bắt gặp em bơ vơ đến mức tội nghiệp ?
Đã có bao giờ, vô tình, anh nhìn lại, thấy thương hại mà ôm em vào lòng ?
Đã có bao giờ, như vậy, không anh ?
Em đang cố anh àh, cố, rất rất cố bước tiếp, thật nhanh, anh thấy chưa, em vẫn bước tiếp, mạnh mẽ - mà không có anh bên cạnh nè.
: )
Em chạy, xa lắm, em muốn trốn mọi thứ, em sợ thoáng thấy anh vẫn còn đâu đó, rất gần, tay em mân mê một chuỗi kí ức còn nguyên, chợt, rơi xuống, nát tan, cuộc sống luôn bất công với em, như thế.
Chỉ là một phần ngàn trong đời anh, chỉ là một món đồ đã hết giá trị sử dụng, cũng phải thôi, đâu ai xúi giục em yêu anh, tại em hết mà, tại em cứ hoang tưởng là anh cần em thôi mà, cũng tại em thôi...
: )
Thôi, sợ rồi, cái gì mà Tình yêu ấy, sợ, đừng mang đến rồi lại vứt đi. Làm ơn, đừng...