Ngày hôm qua..
khi bao lần em trốn tránh gặp mặt anh..
bao lần đánh bóng chuyền, tự dưng thấy anh bước vào.. em lại quay đầu bỏ chạy...
em chẳng hiểu hành động đó của mình có ý nghĩa gì nữa...
nhưng em biết, đó là cách tốt nhất để quên anh...
|
tinh da trao se khong thay doi..!! |
Thế rồi tối đến, 10 giờ đêm, anh bỗng nhắn tin..em bối rối...
"tai sao 2 bua gap H tai A1, G lai chay tron va bi hiem qua vay? khong le chi vi the ma H va G ngoi nc va gap mat khong dc sao? go bo ban than lam j chu,thoai mai se tot hon..tu minh go bo minh chang khac nao danh mat chinh ban than minh.. G hieu nhung gi H noi chu?"
Anh có biết em đã phải đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy rất nhiều lần..và suy nghĩ rất nhiều hay không?
Em nghĩ rằng nếu không trả lời thì sẽ tốt hơn..bởi em đã hứa là sẽ không xuất hiện trước anh nữa.. em đã nói rằng em không đủ bản lĩnh để cảm hóa trái tim thạch anh của anh.. em đã quyết định sẽ buông tay...vậy mà tại sao.. tại sao lại làm em bối rối? chẳng lẽ anh không hiểu sự chạy trốn ấy của em có ý nghĩa gì hay sao?...nhưng chẳng hiểu em nghĩ thế nào mà lại trả lời.. em đúng là ngốc..
"G khong hieu.. G da noi rang se khong xuat hien truoc H lam H kho xu nua..thi G tin minh se lam duoc.. nhung du la nhu the G van mong H biet rang, G van luon am tham doi theo H.. H hieu khong?"
Nhưng câu hỏi ấy của em đã không nhận được một lời giải đáp! Phải chăng đến bây giờ anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình...thật sự em muốn biết anh có cần em không? tại sao khi có em, anh lại vô tình, lại hờ hững,...cho đến lúc em chạy trốn..anh lại thắc mắc..!
Thật sự đó là những gì em nghĩ.. anh không hiểu cũng không sao...chúng ta đã không thể có cơ hội đến bên nhau thì gặp nhau nữa chỉ khiến cả 2 thêm mệt mỏi.. em buông tay và không níu kéo nữa không có nghĩ là em không yêu anh..anh mãi luôn tồn tại trong lòng em như một người đặc biệt nhất..một người mà em đã yêu thương...!