:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Thấp thoáng hiện về

        Tác giả: Giao Long

1- Đang là những ngày nắng nóng, bất chợt một buổi sáng tỉnh giấc, thấy một hơi gió lạnh trườn qua khe cửa và phảng phất bay qua bay lại trong gian phòng. Khoác thêm cho mình chiếc áo mỏng, tôi đẩy cửa đi ra phố. Xỏ hai tay vào túi quần, tôi bước đi chậm rãi.

Cách đây vài hôm, vào lúc nửa đêm còn đầy oi bức, tôi không tài nào ngủ được. Loay hoay mãi rồi cuối cùng tôi bật dậy chạm tay vào PC. Có một email của đồng nghiệp cũ. Cô ấy gõ vài dòng ngắn ngủi, bảo có một dự án rất hay, rất cần chuyên môn của tôi và tha thiết rằng tôi sẽ đồng ý để quay lại cùng công việc.

Thoạt đầu tôi gõ mail từ chối vì đã lâu tôi không còn cầm máy. Tuy nhiên, một buổi sáng như sáng hôm nay, khi tôi hướng về phía trước, con đường với những vỉa hè hẹp có các bức tường còn ố vệt nước mưa, vô tình một hình ảnh xưa cũ hiện ra. Đứng lại, tần ngần giữa phố, tôi cảm thấy An trở lại thật gần.

2- Ngày đó cũng 6 năm rồi. Lớp học nhiếp ảnh nằm trên tầng ba của giảng đường rộng. Lớp có 11 học viên toàn là nam giới. Đến chừng giữa kỳ thì một buổi sáng có người con gái bước vào. Cô ấy đứng ở giữa bục giảng, giới thiệu mình là An, sẽ giảng thay thầy giáo một buổi, rồi cô bắt đầu cho một chuyên đề mới.

Tụi con trai thôi những sáng tạo kỳ quặc và những câu hỏi kỳ quặc. Tất cả đều trở nên ngoan ngoãn bất thường, mắt háo hức nhìn lên, chờ đợi. An đứng giữa, loay hoay điều chỉnh chiếc projector. Giọng cô gái chậm rãi, ban đầu nghe tưởng chừng như trễ nải nhưng không kém phần bối rối.

Cô giới thiệu về lịch sử nghề nhiếp ảnh. Thời khắc trôi qua. Càng về sau, bài giảng càng trở nên kỳ quái bởi những thứ về sự sáng tạo, về điểm nhấn sáng, về bố cục... dần dần bị trượt ra khỏi giáo trình. Nó tùm lum và càng nghe người ta càng không hiểu được đâu là cốt lõi. Các câu chữ va đập vào nhau. Vài đứa con trai bắt đầu ngơ ngác.

"Có việc quái gì đang diễn ra thế nhỉ?". Người con gái nhỏ nhắn đứng trên bục giảng. Hai bàn tay gầy guộc nắm chặt vào nhau. Ở một góc nhìn nghiêng nào đó, tôi nhận ra sự thất bại gần như chuẩn bị òa lên mà khóc trong đôi mắt cô.

Nhíu mày, tôi đứng vụt dậy, e hèm lên thật to. Tất cả các gương mặt quay về tôi quan sát. Đưa tay lên, tôi vỗ vang ba tiếng: "Cảm ơn, một bài giảng không trong giáo trình, lạ lẫm nhưng đầy ngẫu hứng, đầy sáng tạo".

Người con gái ngước nhìn tôi, cả mười đôi mắt còn lại cũng ngước nhìn tôi. Tuy nhiên, với khả năng nổi bật của mình, tôi đã mỉm cười khẳng định lại điều mình vừa nhận xét. Một vài tiếng thở dài bung ra. Nhưng sự thỏa hiệp nhanh chóng vụt đến. Có vài người nào đó vỗ tay. "Thanks!". Người con gái nói khẽ rồi cô cúi đầu, vơ nhanh chiếc túi, lao về phía cửa.

Cuối tuần, từ trường Đại học, tôi chạy về phía nhà chờ xe bus. Mưa mùa hạ bất ngờ rơi. Bầu trời lúc về chiều bị uốn cong tựa như một miếng thép. Đứng nép người vào bờ tường mỏng, tôi che kín chiếc ba lô lên đầu. Tường phủ đầy rêu. Một vài sợi dây leo có những nụ hoa đang cuộn chặt đung đưa trong mưa.

Một người con gái với mái tóc cột cao từ đâu đi ngược chiều lại. Lúc ngang qua tôi, người ấy xoay người. Chiếc ô nhỏ màu nâu lòa xòa. Vầng trán trắng xanh tinh khiết. "Cô đi đâu về vậy, An?". Bước tới gần tôi, An nhoẻn miệng cười như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm.

Thời gian sau đó, vào một số các buổi chiều được tan học về sớm, tôi không đến công sở mà băng qua con đường phía nhà chờ xe bus để sang chung cư nơi có căn nhà An ở. Phòng nhỏ với những bức tường ố vệt mưa treo đầy khung ảnh chụp phiên bản của vài nhiếp ảnh gia nổi tiếng, nhưng nhiều nhất vẫn là những tác phẩm của thầy tôi.

An hay ngồi bệt ở lối cửa ra vào. Đôi khi cô nói huyên thuyên nhiều chuyện xoay quanh về nhiếp ảnh và đôi khi lại chìm vào sự lơ đãng. Thấp thoáng qua câu chuyện An kể, tôi nhận ra hình như cô gái nhỏ này có mối quan hệ bất thường nào đó với người thầy.

Một lần, đang trong khi đứng chỉnh lại khung ảnh xộc xệch, tôi không quay người lại mà chỉ hỏi nhỏ: "Vì sao hôm đó, cô lại quyết định thay thầy để đến dạy ở lớp chúng tôi trong khi cô mới chỉ học bập bõm?". An lặng im không nói.

Khi tôi quay lại, cô gái nhỏ đã co ro nằm xuống thảm nhà và ngủ quên tự lúc nào. Bước lại gần chiếc giường nhỏ, tôi lấy tấm chăn mỏng mang ra, khẽ khàng phủ kín lên người cô gái. Cô ấy xoay người lại. Mái tóc bết mồ hôi. Đôi môi cô ấy khẽ mỉm cười. Nụ cười nóng rực.

Khi tôi định đứng lên đẩy cửa, An vươn lên. Bàn tay cô ấy lạnh giá. "Hình như là bị sốt!". Tôi thầm thì thế. Cô gái gật đầu, nắm chặt lấy khuỷu tay tôi, kéo xuống. Đấy là lần đầu tiên trong đời tôi được giữ trong tay một người con gái nhỏ.

Thời gian sau, đôi khi tôi có hay tự hỏi là vì sao đêm đó tôi lại quyết định ở lại cùng cô gái trong căn phòng nhỏ. Hình ảnh làm tôi day dứt mãi là về buổi đêm trong căn phòng kín nhìn ra, tấm màn gió bên ô cửa thi thoảng có hé ra để phản chiếu một mảng trời đêm nhiều sao sáng.

Gương mặt An gầy với vầng trán trắng tinh như nép vào bức tường, ép vào tôi. Trìu mến, chân thành. Ý nghĩ mình phải trở thành nhà nhiếp ảnh gia giỏi, phải trở thành thần tượng thực sự trong An ùa tới khiến tôi quyết tâm sẽ say mê hơn trong việc cầm máy và lao vào những dự án lớn. Tuy nhiên, vào cái buổi sáng ban mai nhiều nắng, khi tôi tỉnh giấc thì An đã ra đi. Tôi ngơ ngác, một mình ở lại trong thời gian dài.

Người thầy của tôi, sau những bài giảng đầy am hiểu với những chuẩn mực đạo đức của nghề nghiệp, thầy đã bị cấm hành nghề đi dạy bởi mắc một lỗi lầm nào đó với cô người mẫu.

Khi tìm đến, hỏi thầy về An, người đàn ông luống tuổi chỉ khẽ cúi đầu cười khẩy rồi im lặng. Tôi mệt nhọc lê bước chân về nhà và bắt đầu bỏ nghề nhiếp ảnh từ dạo đó.

3- Rồi sáng hôm nay, một buổi sáng bất thường của mùa hạ nhưng lại có đợt gió mùa Đông Bắc tràn về. Có ai đó đi trên phố thì thào: "Lạnh quá, đúng là rét nàng Bân".

Tôi đứng im, cô độc nhìn trân trối vào bức tường đối diện với mơ hồ hình ảnh. An như là đứng đó. Em nhoẻn miệng cười với ánh nhìn bối rối và bài giảng đầy ngô nghê nhưng say mê như ngày đầu tôi gặp.

Lắc nhẹ đầu. Thời gian đã trôi qua. Tôi đã cố tình để lãng quên nhưng mà hình như là không được. Ngần ngừ một lát rồi tôi với tay lục tìm điện thoại bấm máy gọi cho người bạn thông báo rằng tôi sẽ đến.

Studio rộng rãi với những ánh đèn. Các chuyên gia hàng đầu đang ngồi loay hoay bàn tính, chờ đợi. Người bạn tiến tới, cô ấy mừng rỡ nắm chặt tay tôi. "Thực hiện show này, tuyệt vời lắm, thành công sẽ vang dội lắm. Bên đối tác là dân chuyên nghiệp, họ đòi hỏi cao và họ chỉ yêu cầu sẽ tiếp tục nếu đích thân cậu là người bấm máy!".

Tôi nhún vai, toan định hỏi vài điều thì bất ngờ có một người nào đó bước lại từ phía sau bấu lấy khuỷu tay tôi. Bàn tay người ấy hình như là rất lạnh. Tôi xoay người lại. Gương mặt đối diện gầy gò với vầng trán trắng tinh bỗng nhoẻn miệng cười. Rồi một hơi thở nhẹ thổn thức phả vào ngực tôi trĩu nặng. "Em cứ sợ rằng anh sẽ từ chối!".

Một lần nữa, bất chấp mọi người xung quanh đang ngơ ngác, tôi vòng tay ôm người con gái nhỏ. Vệt ánh đèn chiếu phía trước mặt đang chập chờn bỗng trở nên trắng bệch, chói lòa rồi tắt hẳn. Các máy móc bỗng trở nên im lìm, tối om.

Tôi nhìn về phía sau qua bờ vai người con gái, lại mường tượng thấy đêm mùa hạ có tấm màn gió đong đưa và cả một bầu trời mùa hạ đầy sao sáng. Mắt chúng tôi như nhòa đi trong làn nước. Và khi ấy, tôi ôm chặt An hơn để biết rằng hình như cuộc sống không cô độc của chúng tôi đã lại thấp thoáng hiện về.
Đã được xem 1912 lần
Sưu tầm bởi: CamChuong
Cập nhật ngày 21/05/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha