:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Kỷ niệm bằng lăng tím

        Tác giả: Lê Thị Xuân

Đi dưới con đường ngập sắc tím bằng lăng của xứ Huế, kỷ niệm về “con đường bằng lăng tím” như chợt ùa về trong kí ức của em; con đường ấy đã lưu giữ một tình yêu cũng tím thủy chung như sắc hoa ấy – tình yêu thời áo trắng…

Ngày đó hai đứa mình học cùng một lớp, cùng đi học trên con đường với những cây bằng lăng xanh mướt và tím hiền khi hè về. Cái tuổi mới lớn bồng bột và thích “chứng minh” nên dù là “hàng xóm” nhưng lúc nào anh cũng tìm cách để bắt nạt em: lúc thì thu dép, lúc lại giấu đi cuốn vở em vừa mới mua, có lúc còn dùng cả nắm đấm để lên mặt “ta là con trai”.

Những lúc ấy, dù rất tức giận nhưng em chỉ im lặng nhìn anh (thực sự là muốn khóc đó), rồi quay đi giả vờ như không để ý. Có lẽ chính vì sự im lặng của em khiến anh “thích thú” hơn nên chẳng ngày nào lên lớp mà anh không trêu em.

Và cũng không hiểu sao thầy giáo chủ nhiệm lại xếp cho anh và em ngồi cùng một bàn, anh bảo: “Đây là cơ hội ngàn năm có một” và anh đã tận dụng nó bằng những trò nghịch ngợm với tuyên bố hùng hồn là sẽ làm em phải “ngoa ngoắt” thêm một chút.

Sao lúc đó em thấy mình ghét anh kinh khủng, ghét cái kiểu “chứng tỏ” của anh, ghét cách anh ngồi gác chân lên ghế, ghét cách ăn mặc hơi bụi bụi của anh… (sao em chú ý nhiều thế không biết).

Một lần vì có việc của lớp nên em về muộn, đang đi bất chợt em nhìn thấy anh đang đứng dưới bóng cây bằng lăng, ánh mắt ngước nhìn lên cao dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc đó em thấy rất ngạc nhiên vì một người “náo động” như anh mà cũng biết thả hồn mơ mộng thì đúng là một chuyện lạ.

Thấy em đi đến anh hỏi em sao về muộn vậy, em tò mò hỏi lại “Vì sao Phong lại đứng một mình ở đây?” thì anh nói là “Phong chờ hoa bằng lăng nở, bằng lăng nở sẽ làm tím cả một góc trời đó”.

Em hay nhìn lén anh, em chợt nhận ra anh có nụ cười rất dễ thương; em hay tìm cớ để nói chuyện với anh hơn làm anh tưởng bở là nhờ những trò nghịch ngợm của anh nên em đã nói nhiều hơn. Em hay mỉm cười khi nghĩ đến anh, thấy vui vui khi mà mỗi lần lên lớp đã thấy anh đang cười đùa cùng bạn bè, em thích tìm anh giữa đám đông rồi nhìn chằm chằm vào cái dáng quen thuộc ấy từ nơi xa.

Em nhận ra rằng mình đã lớn, đã biết thích một người. Biết là thế nhưng suốt cả hai năm học cuối cấp em vẫn giấu điều đó cho riêng mình, vẫn im lặng khi anh trêu trọc, vẫn nhìn lén anh rồi cười một mình.

Em có thói quen viết những bí mật của mình vào mảnh giấy nhỏ, và bí mật tình cảm đầu đời em đã gửi vào một mảnh giấy hình trái tim, khi viết xong em bất cẩn gấp nó vào cuốn sách đại số rồi quên bẵng đi. Em không ngờ rằng anh đã nhặt được nó.

Rồi những bề bộn của các kì thi cận kề khiến em không còn thời gian để mà mơ mộng, em, anh và mọi người trong lớp bước vào những ngày học căng thẳng để chuẩn bị cho thi cử.

Chúng mình vẫn cùng nhau đi về trên con đường nở đầy bằng lăng, cùng nói về những ước mơ của mình. Anh không còn trêu chọc em như trước nữa vì “đã là người lớn rồi”, còn em vẫn im lặng đi bên anh như một người bạn. Em cứ nghĩ vậy là tình cảm đầu đời của mình sẽ xếp thành kỷ niệm đẹp, kỷ niệm của một thời áo trắng. Vậy mà…

Em nhớ hôm đó là ngày thi cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp, vừa bước ra khỏi phòng thi đã thấy anh đứng chờ ở trước cửa. Anh hỏi nhỏ: “Linh có làm được bài không?”, em đáp lại: “Ừ, Linh làm cũng tàm tạm thôi. Thế còn Phong?”. “Mình cũng vậy, giờ Linh có rảnh không, đi lại đây với mình một chút nhé!”. “Đi đâu vậy? Linh…”.

Chưa nói hết câu, anh đã nắm lấy tay em rồi kéo em chạy trước ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè. Chúng mình chạy rất lâu, đến khi dừng lại em thấy hai đứa đã đứng dưới con đường nở đầy bằng lăng. Bằng lăng tím đầu hè thật đẹp.

Thấy anh cứ đứng nhìn em, em liền vội quay đi tránh ánh mắt đó rồi hỏi:

- Có chuyện gì mà Phong kéo Linh ra đây vậy?

- Phong muốn hỏi Linh một chuyện, Linh quay sang đây đi.

- Thì Phong cứ hỏi đi, Linh nghe mà.

- Không, phải quay sang đây cơ. Nhanh lên!

Em đành làm liều quay sang thì thấy anh đưa ra một mảnh giấy “quen quen” hình trái tim được xếp cẩn thận có dòng chữ “Linh mến Phong rất nhiều”. Em lúng túng không biết nói sao thì anh nói: “Phong nhặt được nó lâu rồi nhưng mà không dám hỏi, nhưng giờ…”.

Anh để lửng câu nói nhìn em.

- Phong có cười Linh không?

- Không đâu, sao lại cười chứ?

- Thế Phong có tin điều đó không?

- Phong tin chứ, vì tin nên giờ Phong mới hỏi Linh mà.

- Vậy…

Anh ra hiệu cho em im lặng, nắm lấy tay em siết nhẹ rồi nói:

- Hứa nhé, phải đỗ đại học đã nha, lúc đó… Linh thấy bằng lăng đầu hè nở đẹp không? Phong đã chờ rất lâu rồi và giờ hoa đã nở. Hoa bằng lăng sẽ làm chứng cho điều Phong nói với Linh hôm nay. Linh có biết Phong – Linh là gì không? Là chuông gió đó. Chuông ấy sẽ kêu mãi, vang mãi.

Em mỉm cười, anh cũng cười, em tin lúc đó bằng lăng cũng cười chúng mình. “Con đường bằng lăng tím” của riêng em và anh có từ ngày đó…

Bây giờ, cả anh và em đều đã thực hiện được lời hứa dưới những chùm hoa bằng lăng tím. Tình yêu của chúng mình cũng đã tím như sắc màu của bằng lăng. Ở nơi xa, anh có ngắm hoa bằng lăng đang nở không? Anh có nhớ đến phút giây làm nên ngày hôm nay không?

Cả em và anh đã chờ ngày bằng lăng nở rộ, và hôm nay sắc tím ấy đang lan tỏa trong trái tim em và anh, tím chung thủy, tím đợi chờ. Anh ơi! Bằng lăng đang nở và chuông gió đang kêu – nhớ anh.
Đã được xem 2463 lần
Sưu tầm bởi: CamChuong
Cập nhật ngày 23/06/2007


CẢM NHẬN
bài viết thật hay!
Mình tò mò vào đọc vì mình cũng rất thích bằng lăng tím và nó còn gắn với 1 người bạn của mình nữa. Đọc câu chuyện của bạn rồi mình đã không hối tiếc khi đã click chuột. Tình yêu học trò thật đẹp và trong sáng.
Được viết bởi bekeo87 (02/03/2009 - 11:55:19 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha