Người ta thường nói yêu là khổ, nhưng em vẫn thường nghĩ đó chỉ là chuyện của người ta. Em vẫn sống và vẫn cứ nghĩ rằng tình yêu sẽ và mãi là một màu hồng, nhưng nay em không thể tin vào những gì mình từng nghĩ là đúng.
Ngày yêu nhau, anh nói rằng anh thật may mắn khi có em bên cạnh, em cũng đã từng hạnh phúc về điều đó. Nhưng ngay giờ phút này em không biết rằng anh đã thay đổi..... Một sự thay đổi ma xưa tới giờ chưa bao giờ em lại nghĩ là điều đó có thể xảy ra.
Ngày nhận lời yêu anh em là một người hạnh phúc nhất thế gian, những ngày tháng bên anh, những nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt giân hờn mỗi khi anh làm em buồn, những tiếng nói ấm áp quen thuộc vẫn văng vẳng đâu đó trong đầu em.....
Lòng tự trọng của con người là gì hả anh? Sao em thấy mình không có lòng tự trọng, em không có thứ đó kể từ ngày anh thay đổi.
Sự thay đổi của anh là điều mà chưa bao giờ em nghĩ tới, lúc nào trong em anh cũng là một nguòi đàn ông, một người có thể cho em sự ám áp, sự chở che bảo bọc em trước những sóng gió của cuộc đời ...
Nhưng chưa bao giò hạnh phúc mỉm cười với một đứa con gái như em anh à !
Cuộc sông gia đình còn biết bao điều mà bản thân mỗi người không thể nói ra. Không ngần ngại trước hoàn cảnh của mình em đã trải lòng mình ra và anh là người con trai đầu tiên em kể về gia đình mình ...
Trời mưa, một mình em và anh đứng dưới mưa em đã kể đã nói cho anh hiểu rằng gia đình em không như những gia đình khác, rằng em không phải là đứa con mong đợi của gia đình, rằng bố em là người nhậu nhẹt lại còn phản bội gia đình... rằng gia đình em không còn được gọi là gia đình như người ta thường gọi.
Em đã khóc và khóc rất nhiều khi anh nói với em rằng anh yêu em và anh sẽ làm cho em thấy hạnh phúc , anh sẽ đền đáp cho em những gì em còn thiếu thốn trong quãng đời tuổi thơ. Em chưa bao giờ yêu cầu anh phải cho em những thứ xa hoa, em chỉ cần tình yêu của anh dành cho em có đựơc nó thì chuyện gì em cũng có thể vượt qua.
Ngay lúc này đây em cũng không hiểu anh còn yêu em hay đã hết rồi, những lời anh hứa cùng em, những lời ấy có lẽ đến chết em cũng đem theo xuống mộ anh ạ.
Có lẽ em và anh có duyên mà không có nợ, cuộc đời đem anh đến cho em rồi cũng chính cuộc dờ9 này đã mang anh đi. Làm sao em có thể sống , có thể sống khi không có anh bên em, không còn nghe thấy những lời anh nói bên tai......
Mất thật rồi sao anh? Em không tin là mình lại mất anh, em hận cuộc đời này, em hận tất cả .... tất cả ....kể cả bản thân mình, em hận rằng mình không thể chết đi, chết là hết nhưng em lại không đủ can đảm dể làm điều đó .... có lẽ cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ cho em một chỗ dựa.
Anh đến với em rồi anh lại ra đi, cuộc sống này chẳng còn gì để em hi vọng và phấn đấu nữa anh ạ!
Có bao giờ ở nơi xa ấy anh nghĩ tới em, nghĩ tới cảm giác của em chưa? Nơi xa em luôn mong anh hãy nghĩ tới em, nghĩ tới những gì mà mình đã có với nhau, nhưng chưa bao giờ em lại mong anh trở lại với em, tất cả mọi chuyện hãy cứ để nó là dĩ vãng....
Em sẽ sống nhưng trái tim em sẽ chẳng thể chấp nhận được thêm một ai khác ngoài anh, nhiều lúc em cũng ước rằng giá như ngày ấy mình đừng gặp nhau, thì bây giờ hai ta đã không còn khổ như lúc này.
Anh cứ hãy là một người con ngoan của gia đình, là một đứa cháu ngoan nhất họ. Em sẽ ra đi và em đã làm điều đó, tất cả vì anh. Và có lúc em hối hận vì mình đã đánh mất anh.
Ngày em nói chia tay vì gia đình anh không thích em, và vì em là người gián tiếp gây ra tai nạn cho anh.
Em không thể yêu anh dù anh có năn nỉ, dù anh có tìm cách gặp em. Anh tưởng em độc ác lắm hay sao ? Anh tưởng em hết yêu anh thật hay sao ? Điều đó chỉ xảy ra khi em chết anh ạ. Nhưng em đã phũ phàng nói vào mặt anh rằng em không thích anh vì anh đã trở thành người mất 1 ngón chân, rằng bây giờ anh không còn lành lặn như trứoc, dù cho tai nạn ấy là do em đến nhà anh.
Nhưng anh chỉ biết hận em bội bạc, anh đâu biết rằng em cũng không thể sống thiếu anh dù chỉ một giây, chỉ nghĩ đến giây phút anh cùng người con gái khác là em như muốn chạy khỏi thế giới này.
Ngày em đến thăm anh, mẹ anh đã nói chưyện riêng với em, rằng bà không muốn em tiếp tục quen anh, rằng gia đình em và gia đình anh có quá nhiều điều khác nhau.....
Anh cứ hãy coi như em là đứa bội bạc phụ tình, em không bao giờ trách anh, giận anh... Bởi vì đó là con đường em đã chọn, vì em không muốn anh là đứa con không nghe lời cha mẹ.....
Anh hãy sống và hãy sống thật hạnh phúc anh nhé. Cuộc đời đã không mỉm cười với em và anh, xin hẹn anh vào một kiếp khác, vào mộti kiếp mà em và anh có thể tự do gặp nhau, tự do đến với nhau và gia đình em cân xứng với gia đình anh ......
Nơi phương trời xa em luôn cầu chúc anh được hạnh phúc .....
VĨNH BIỆT ANH NGỪƠI EM MẪI YÊU