Anh à! Dẫu biết giờ này, nơi ấy anh đã thuộc về một người khác, em vẫn muốn được gọi anh như thế, như ngày xưa em vẫn thường như thế! Em vẫn thế, vẫn trẻ con, đỏng đảnh và thích làm theo ý mình như thế, có khác chăng chỉ là chẳng còn người để lườm nguýt và giận dỗi như những ngày xưa nữa... Anh giờ xa quá rồi, xa như một giấc mơ chưa bao giờ là thật; để trong những muộn phiền mộng mị em khóc, đến lúc giật mình tỉnh giấc mới biết mình mơ... Lại xa xót nhìn chiếc nhẫn nhỏ xinh như lời hứa đợi, vẫn yên ả trên tay đợi một ngày... không bao giờ có thật!
Mưa, lại mưa, anh à, Sơn Tây vào Thu vẫn luyến tiếc chút tình Hạ để lại nên thi thoảng lại rả rích mưa, dù trên phố đã nồng nồng hương hoa Sữa; kéo cao cổ áo lên nghe chút se se của đất trời chuyển mùa và nhớ! Người ta hay nói cố quên là lại nhớ, nên chỉ cố nhớ đủ để quên thôi! Em đã đi, đã xa và đã từng quên. Cái lãng quên một thời dịu ngọt, quên lời hẹn của hai người đi về hai phía (ai cũng nghĩ mình đang đi về phía mặt trời đấy!), hẹn rằng sẽ cùng về phố vào một ngày nắng đẹp để viết nốt bài thơ dang dở và.... Em đã đi và đặt lời hứa vào đáy hành trang sách vở của mình, như một giấc mơ đẹp, bởi em biết anh sẽ chẳng bao giờ về nữa... Phố thì cũ và vẹn nguyên bốn mùa, anh bảo chẳng thể tìm được tương lai ở đất này, thế nên anh chẳng về. Nơi anh đến có mặt trời bốn mùa, có tuyết và những con đưòng ngập nắng, ngập hoa, có tất cả những gì anh hằng khao khát, và có lẽ, tình yêu anh cần cũng đợi anh ở đó nữa, phải không người? Em đã lặng im đi hết con đường của mình và lặng lẽ trở về vào một ngày phố chẳng còn anh, không còn nắng - Mùa Đông! Em về lại, gặp lại và sống lại với tất cả những gì em cố tình lãng quên một thời (trừ anh). Vậy mà cũng đã gần 1 năm em về lại nơi này, đi qua Thu này nữa là trọn vẹn 4 mùa phố cũ em không anh!
Anh à, chiều nay sau mưa Sơn Tây dường như ngập tràn không gian Thu hơn bao giờ hết, gió Thu trong dịu dàng hương Sữa, Em - vẫn tóc ngắn và mắt kính ngày xưa, không còn việc gì làm nên lang thang trên phố, nghe nỗi buồn và thất vọng len trong từng hơi thở... Rồi lại thấy yếu lòng khi nhớ về anh, người đã xa, xa lắc và chắc gì còn nhớ em, con người cũ kỹ, phải không? Có sao đâu khi dòng đời ngày ngày vẫn trôi, em rồi cũng đi qua thôi, qua phố, qua mùa, qua anh, qua kỷ niệm, tất cả, dẫu phía sau phải để lại một trái tim buồn, em cũng vẫn đi qua... Thời gian vẫn chầm chậm trôi qua phố, có chăng chỉ còn lại nỗi buồn đọng từ mùa yêu trước, xa rồi! Anh à, nơi ấy có Thu không?