Gui Nguoi da xa! Hoàng Hạ!Xin gọi tên em bằng hai tiếng thân thương như thế,để anh được sống được nhớ về em một chút nữa trước khi phải quên đi mối tình này,Để trả lại cho em sự tự do,cho em đến bên kẻ khác mà không phải băn khoăn một điều chi hết. Thấm thoát đã hơn hai tháng,một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để chúng ta bình tĩnh suy xét lại những gì đã qua một cách kỹ lưỡng hơn.Em có thấy Hà Nội giờ đây đang vào hạ?Những buổi chiều lộng gió những phút giây một mình lang thang trên những con đường xưa làm lòng tôi buốt giá.tôi thèm được khoác tay em di lang thang trên những con đường xưava tranh luận,những cuộc tranh luận mà phần thắng luôn thuộc về em.Thèm được ngắm cái nheo mắt đầy đắc ý,rồi phá lên cười xí xóa mỗi khi tôi giận…Nhưng giờ đây nó chỉ là kỷ niệm mà kỷ niệm bao giờ cũng đẹp phải không em ? Đêm nay trời mưa to quá chỉ còn mình tôi ngồi ngắm mưa rơi và nhớ về một điề gì đó xa xôi lắm.Gần đấy mà xa dấy,vẫn cùng chung trời Hà Nội vậy mà sao tôi không đủ tự tin đến gặp em?Khi gặp lại em những lời nói cử chỉ những giọt nươc mắt..Tôi không biết đâu là thật lòng là gian dối? Qua những lần trò chuyện ,qua những người bạn và qua những lời em nói tôi mới hiểu hết được về em một cô sinh viên kinh Tế.Đã có lúc tôi nghĩ mình đã tìm thấy một nửa của mình,Nhưng rồi có lẽ đó chỉ là những ảo tưởng.Tình yêu…giờ đây tan biến vào sóng biển mênh mông. Điều gì đã cuốn em xa đời tôi?điều gì dã làm em đổi khác?điều gì đã làm em thay lòng ?điều gì đã làm phôi pha những lời hứa những lời hẹn thề?Những ccaaau hỏi luôn xoáy sâu vào trong tôi no làm tôi thức trắng biết bao đem rồi nhưng thực sự tôi không thể trả lời được.Em em có thể trả lờ giúp tôi được không em? “Tình yêu”,có lần em đã nói là sự giả dối là sự hoang đường là sự tổng hợp nhất của những gì hoang tưởng nhất mà thôi.Trên đời này làm gì có chuyện “Một mái nhà tranh hai trái tim vàng”Làm gì có mối tình thứ hai như Romeo và Juliet?Em cũng đã nói : “ em không còn tin vào tinh yêu lý tưởng” “Là con gái em không thể vượt qua”Lúc đó tôi đã cười một nụ cười chỉ là một nửa. Tôi luôn coi em là “Police” của tôi và tôi muốn mãi là của riêng tôi mà thooi nhưng giò thì tôi biết em là của người khác mất rồi tôi không thể chiếm giữ em cho riêng tôi. Giá như ngày ấy em đừng đến với tôi giá như ngày ấy em đừng yêu tôi,gia như em đừng gian dối,Giá như đừng cố níu kéo đừng cố khiến tôi quay lai từ ngày áy,Giá như không có bài thơ ấy,giá như bạn tôi không đẻ mất nó thì có le giờ đây tôi và em đều không phải khô.Tôi không phải đau khổ phải dằn vặt mình phải sống giữa hận thù và lòng cao thượng. Vừa muốn em được hạnh phúc bên người ấy vùa muốn chiếm giũ em cho riêng tôi.Em dã ra đi đã nhân cái khoảng trống vô thường vốn tồn tại trong tâm hồn yếu đuối và mơ mộng của tôi thành Sa mạc khô cằn đầy nắng và gió Đã có lúc tôi tưởng mình hiểu được những tham vọng của em nhưng sự thực đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi mà thôi.Em là người dãddem lại cho tôi cái nhìn thiện cảm hơn về con gái và cũng chính em đa nhân mối ác cảm ấy ngày càng lớn hơn Tôi biết làm sao đây?làm sao đẻ tôi lấy được lòng tin vào con gái vào cuộc sông này?tôi tự hỏi trên thế gian này giờ đay liệu còn có một tình yêu khong toan tính không gian dối điêu ngoa? Tôi vẫn còn giữ những kỷ niệm về em về một cuộc tình đầy nước mắt .Hai chú lợn con nó vẫn bên nhau dù có kéo nó xa nhau thế nào thì nó vẫn trỏ lai(Món quà tây thiên) còn mình thì đã xa nhau mãi mãi .Trang viết có hạn mà lòng người quá rộng biết gói sao cho đủ đây? Có lẽ trong em tôi mãi mãi chỉ là một chàng khờ,và em chỉ coi tôi như một trò chơi,Nhưng tôi vẫn thật lòng chúc em hạnh phúc bên người ấy Chào em !