Em thõng thượt. Em thở dài. Em đau khổ. Em trầm mình trong sâu lắng tâm hồn trinh nguyên chỉ còn một nửa. Em đọa đày em trong kí ức xa xưa. Em chìm đắm trong tảng băng giá lạnh. Em vùng chạy. Em cố nhoài mình nhưng không được. Nó đã ám ảnh em. Đẽo gọt tâm hồn em. Ăn mòn tâm hồn em đến hơi thở cuối cùng. Em không thể cam chịu. Em chịu đựng đau khổ quá nhiều rồi. Em không thể gánh vác thêm một nỗi đau nào nữa. Em không phải là “cái” để bất cứ ai cũng có thể “dọi” vào xem có vừa khít hay không? Em. Con bé 26 tuổi. Nhỏ nhắn. Xinh xắn. Nhẹ nhàng. Trầm tính. Đa tình. Thích lang thang. Buông thả. Thích được ôm ấp vuốt ve. Thích được thả mình trong những cuộc truy hoan. Em là thế đấy! Sợ không? Kinh không? Choáng váng không? Em hay mơ. Mơ nhiều giấc mơ đẹp. Những giấc mơ nồng nàn. Những giấc mơ ẩm ướt trong cơn thèm khát mùi da căng cứng của anh. Làm sao em có thể quên được mùi cơ thể anh. Đi qua bất cứ ai. Ngồi gần bất cứ ai. Vô tình bắt gặp mùi hương thoang thoảng dịu thơm ấy ở đâu, hai cánh mũi của em lại phập phồng hít hít đánh hơi. Mùi hương quen quá! Gần gũi quá! Hình như đang lướt qua em. Nhẹ. Buông nơi. Em có thể chạm tới. Ôm chúng vào lòng. Vùi mặt vào bộ ngực săn chắc của anh mà lâu rồi em chưa có chạm vào. Để em có được giây phút yêu thương. Để em được hòa quện với nàn da đậm màu sương gió của anh. Để rồi em thấy mình được bay cao, bay xa trong biển trời mênh mông chỉ có hai ta. Em chỉ còn lại giấc mơ ấy. Một giấc mơ đẹp. Giấc mơ có hậu giống như các câu truyện cổ tích anh thường đọc cho các con anh nghe. Cổ tích thì bao giờ thành hiện thực? Anh cứ thế ghé vào rồi lại bay đi đập vào những miền đất lạ khác bỏ lại sau lưng là cả khoảng trống khôn cùng. Anh như một loài chim phiêu bạt giang hồ. Còn em chỉ là một vùng đất cằn cỗ, già nua, lạnh lẽo. Anh cứ đến rồi đi. Anh cứ vô tình reo hạt hết vùng đất này đến vùng đất khác mỗi khi anh qua. Anh không thuộc về em. Anh thuộc về một nơi nào đó hư vô, xa lắc tận nơi nào em cũng không biết được. Có lẽ anh thuộc về những người đàn bà biết cam chịu, biết hy sinh, biết chịu đựng đau khổ. Còn những đứa con gái như em, lúc nào cũng nồng nàn, lúc nào cũng đòi hỏi, lúc nào cũng thích đòi ôm ấp...anh sao chịu được. Trinh nguyên em chỉ còn một nửa. Anh không dám cởi áo. Anh mới chỉ dám cởi bỏ đôi giầy dưới chân em để em được ngồi vào lòng anh. Để được anh nựng: - Mèo con yêu quý của anh. Em thích hôn anh hơn. Em thích lưỡi chạm lưỡi. Răng chạm răng. Và luồn sâu vào trong mà tìm kiếm cảm giác ngọt ngào của một nụ hôn. Và để em cảm giác được rằng: Em đang yêu chứ không phải là đang được yêu. Anh không biết hôn. Và anh còn ngần ngại. Đã yêu nhau thì...nhưng...phải hôn như thế này này. Và em đã dạy anh hôn là như thế nào. Anh ôm chặt em hơn. Xe đã bật điều hòa mà em thấy mồ hôi anh bịn rịn, ẩm ướt đang trà sát khuôn mặt em. Em cảm thấy một vật gì đó cứng như đá chạm vào cặp đùi non của em. Đúng lúc em cảm thấy hạnh phúc sắp đến thì anh lại buông em ra. Anh hổn hển. Anh không thể...không thể. Đã nhiều lần anh từ trối em. Anh bảo em nông nổi. Dại khờ. Có cái đấy là quan trọng nhất mà lại không biết giữ gìn. Anh không thể làm như thế với em được vì anh rất yêu em. Em có muốn gì hơn. Em chỉ muốn được nằm cạnh anh, được anh xoa lên tấm lưng thon thả như mẹ vẫn làm cho em vào những ngày kín. Anh luôn biết bảo vệ em. Bảo vệ cái trinh nguyên của em. Anh bảo: Thân thể ấy chỉ để anh ngắm, anh nhìn. Anh không thể xâm phạm nó. Anh thèm khát em. Anh muốn có được cái của em như anh đã từng có được từ vợ của anh. Nhưng anh lại không thể. Vì anh tôn thờ em. Em là phật sống trong anh. Anh không thể mạo phạm. Anh không muốn vấy bẩn lên em. Anh muốn thân thể em sạch sẽ. Tại sao không bao giờ anh chủ động hôn em dù là một lần duy nhất? Tại sao anh không hôn lên nàn môi nóng rẫy đang hé mở chờ đợi anh kia? Tại sao anh chỉ hôn lên trán em? Em ghét điều ấy. Hành động ấy là giả tạo. Anh yêu em kia mà! Đã yêu thì phải hôn vào môi chứ? Yêu em đi! Hãy yêu em như em đã từng yêu anh ấy. Em biết anh yêu em nhưng thứ tình yêu ấy chưa đủ lớn để anh yêu em thật sự. Hãy yêu em như anh đã từng yêu vợ anh ấy. Yêu em đi! Dù anh chỉ như một loài chim cư trú ở nơi em mỗi khi đông về thì anh cũng đừng có tôn thờ em đến thế. Trinh nguyên em chẳng như anh nghĩ. Em đã mất...mất một nửa...vì....anh đã hôn lên nàn môi lịm ngọt của em. Hãy mang em đến nơi nào anh cần đến... Và... Hãy... Yêu em đi...!!!