Hải Phòng, ngaỳ... tháng... năm...
Anh!
Đã bao lần em viết thư cho anh, viết xong rồi em lại đổi ý kiến, xếp thành một chồng trong góc tủ, đó là nỗi đau của em anh ạ! Lần này nữa, không hiểu em có đủ can đảm để gửi cho anh không? Hình như viết được ra những dòng chữ này, lòng em cũng nhẹ được đôi chút hay sao ấy anh ạ, vậy nên em cứ cặm cụi viết chẳng cần biết rồi sẽ ra sao nữa?
Anh ơi! Chiều nay khi đón con ở nhà trẻ về, bằng giọng nói còn ngọng ngịu của nó, con bảo với em: Bố mình hư thân mất nết (vì thường ngày không vừa ý con điều gì em thường mắng con là hư thân mất nết), em ngơ ngác hỏi lại con: Sao bố không về với con. Ôi! Nghe con nói mà thương con quá. Ôm chặt con vào lòng mà nước mắt em ứa ra từ lúc nào không rõ, vùi mặt vào mái tóc mềm như tơ của con mà e cố nén để khỏi bật khóc. Em biết trả lời con ra sao đây hở anh, đến bao giờ anh mới trở lại thăm con và em Em làm sao biết được, có thể là gần thôi hay cũng có thể là mãi mãi hả anh. Ai gây nên nông nỗi này, hay là tại em? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu dằn vặt cứ nổi lên rồi lại xoắn chặt vào nhau trong đầu em Có lẽ em đã hành động sai lầm rồi chăng?.
Như anh đã biết, là một cô gái tật nguyền, nên chuyện mơ đến hạnh phúc là một điều em không bao giờ dám nghĩ tới. Suốt tuổi thanh xuân em sống khép kín ít cười, ít nói. Đến đã qua tuổi băm có mấy người bạn thân khuyên em nên kiếm lấy một đứa con để là nguồn an ủi, nhờ dựa sau này khi về già và họ còn thuyết phục em rằng pháp luật cũng đã cho phép những người phụ nữ kém may mắn như em có con ngoài giá thú kia mà. Lúc đầu em cũng ngại ngần xấu hổ lắm, nhưng rồi nghe mãi cũng thấy quen và hình như có một điều gì đấy như là niềm khao khát sống, và bản năng tồn tại thúc giục em, khuyến khích em hành động.
Trong hoàn cảnh ấy em chợt nghĩ đến anh: Lúc đó tình cảm giữa anh và em chỉ là tình cảm bạn bè thật trong sáng, dù anh cũng bị tật nguyền chút ít nhưng anh cũng đã có gia đình, một gia đình hạnh phúc như anh nói. Em coi anh như một người anh, một người bạn lớn tuổi đồng cảm và em biết khi anh nhận lời giúp em, anh cũng rất nhiều trăn trở và day dứt, anh làm một con người tốt bụng chưa hề làm điều gì khuất tất, bây giờ phải làm một việc tầy trời như vậy thì anh sợ! Cuối cùng thì vượt lên trên tất cả, có lẽ là lòng thương người, máu nghĩa hiệp. Và anh đã giúp em toại nguyện.
Mấy tháng sau khi em sinh con gái, anh cũng hay ghé thăm mẹ con em, anh mua quần áo cho con, rồi quà bánh cho em, dù em chẳng bao giờ yêu cầu, nhưng rồi sự thăm nom đó cứ thưa dần theo ngày tháng, và khi con được trên một năm thì anh xa hẳn con và em, lúc bấy giờ em không hiểu được tại sao lại như vậy? Nhưng bây giờ thì em biết, anh đối với em chỉ là một hành động làm phúc, một sự động lòng thương hại, rồi anh lại phải quay về với nghĩa vụ làm chồng làm cha trong gia đình của anh chứ. Dù suy nghĩ được như thế, nhưng cứ mỗi lần nhìn gương mặt ngây thơ, vô tội của con gái, em lại thấy quặn đau trong lòng. Đôi mắt trong veo kia, rồi đây u buồn sẽ phủ tối lên nó. Rồi con sẽ sống ra sao giữa cuộc đời đầy gian khó này, bên cạnh con chỉ có một người mẹ tật nguyền, bố thì không dám nhận. Con chỉ biết có bên ngoại, còn họ bên nội rồi cội nguồn gốc rễ con không được biết. Đây sẽ là một nỗi đau của con, em không biết làm sao để giúp con được. Sớm sinh ra trong cảnh trái ngang, liệu con có thông cảm mà tha thứ cho em được không?
Những thua thiệt, những vất vả của bản thân em, em chấp nhận hết, nhưng cứ nghĩ đến sự đau khổ rồi đây con sẽ phải gánh chịu thì em không thể cầm lòng được, em phải làm sao để con đỡ đau khổ hở anh? Phải chăng em là người có tội nhiều nhất đối với con! Có lẽ em không nên có con mới phải! Em vừa làm khổ con vừa làm khổ anh. Rồi còn bản thân em nữa chứ, em cũng là con người cũng có những tình cảm của mình, vì anh là người đàn ông duy nhất trong đời em, nên em không thể nào quên anh được, trong khi anh cứ xa vời vợi cả trong ý nghĩ và khoảng cách không gian. Hình như càng xa anh, nỗi nhớ anh trong em càng bùng cháy, càng cố dập tắt thì nó càng làm lòng em quặn đau hơn! Suốt đời em coi anh là chồng em, nhưng mãi mãi anh không bao giờ là của em. Lý trí của em bảo em vậy, đạo lý sống làm người nói với em như vậy, nhưng không bao giờ em quên được anh, đây là điều đau đớn vô bờ của em, anh biết không?
Nói tóm lại, cả ba người: anh, em và con, chắc chẳng ai được thanh thản! Vì thế nên em nghĩ, có lẽ quyết định có con ngoài giá thú của em là một sai lầm. Nhưng em biết phải làm gì trong hoàn cảnh này hả anh? Đã có lúc em thử đặt ngược lại thì em lại thấy hoảng sợ nếu như em không có con, cuộc sống thật vô nghĩa.
Càng nghĩ em càng thấy mình thật mâu thuẫn và bế tắc, chỉ tội cho con thôi anh ạ! Mới hơn 2 tuổi đầu, khao khát được có bố mà không có.
Thôi, em xin dừng ở đây, chúc anh mọi sự bình an. |