Quảng Ngãi, ngaỳ... tháng...năm...
Anh thương yêu!
Đêm đông trời đổ mưa như không bao giờ dứt, tiếng mưa rào rào cộng với tiếng côn trùng, râm ran làm em càng thấm thía mỗi buồn, nỗi cô đơn của người phụ nữ quá tuổi thanh xuân mà vẫn còn độc thân như em.
Anh ơi, ước gì anh còn hiểu được rằng em yêu anh và cần có anh bên cạnh biết chừng nào. Nhưng làm sao mà anh biết được, bởi vì những lá thư viết cho anh là những lá thư không bao giờ gửi. Em đã viết cho anh cả ngàn lần, em đã thầm gọi tên anh cả ngàn lần, em đã thầm gọi tên anh suốt bao ngày tháng qua nhưng em hiểu rằng tình yêu của em là một tình yêu đơn phương, vô vọng.
Anh yêu! Hẳn anh đang sống hạnh phúc bên người vợ hiện và những đứa con ngoan, hẳn là anh chẳng cần biết gì ngoài sự vun vén cho hạnh phúc của gia đình mình, anh đâu biết rằng có một người con gái yêu anh từ ngày đầu gặp gỡ và luôn quan tâm đến cuộc sống của anh, chỉ là sự quan tâm thầm lặng kín đáo. Em không biết là nên trách trái tim mình hay là trách sự tình cờ xui khiến em gặp anh, yêu anh và đau khổ.
Anh còn nhớ không anh? Làm sao anh nhớ được ngày chúng mình chỉ là những sinh viên trẻ mới ra trường về nhận công tác ở ngôi trường này. Ngày ấy, em là một cô giáo trẻ hiền lành, nhút nhát và chưa biết thế nào là tình yêu. Ngày ấy, các anh chị giáo viên ở trường thường ghép đôi chúng mình với nhau, em chỉ biết đỏ mặt thẹn thùng mà chẳng dám nhìn ai. Còn anh ư? Ai bảo anh cứ cười và lặng lẽ nhìn em? Ai bảo anh hay tình nguyện tháp tùng em trong những đợt trường mình cắm trại hay đi chơi xa, ai bảo anh hát cho cả hội trường nghe mà mắt cứ hướng nhìn về phía em để mọi người trêu ghẹo? Anh có biết rằng em hạnh phúc lắm không?
Từ đó hình bóng anh gắn liền với mọi sinh hoạt của em và em bắt đầu chờ đợi cái giờ phút anh nói yêu em, mình sẽ tay trong tay để em khóc trên vai anh và thì thầm trách: em chờ anh lâu quá. Nhưng thật bất hạnh cho em cái giờ phút đẹp đẽ và thiêng liêng ấy không bao giờ đến vì chẳng bao giờ anh nói cái điều mà mắt anh vẫn nói để em chờ, chờ mãi cho một hôm bất ngờ anh dắt tay một cô gái và giới thiệu với mọi người là người yêu của anh. Em thật sự choáng váng trước cái tin như sét đánh ấy, đất trời như sụp lở dưới chân em.
Em bỗng nghi ngờ đàn ông và không tin những cảm tính của mình, những tín hiệu em nhận được từ nơi anh chẳng phải là tình yêu đó ư? Em đã nhầm lẫn thật sao anh?
Anh! Nếu anh biết được rằng ngày cưới của anh, em đội mưa đi lang thang một mình trên phố như một người điên, nước mưa và nước mắt quện vào nhau làm tái tê tim em.
Em tưởng như mình có thể chết đi được nhưng rồi em vẫn sống, em cố gắng xóa đi hình bóng anh nhưng em đành bất lực. Sự tò mò và ghen tuông đã làm em âm thầm theo dõi mọi hoạt động của gia đình anh.
Những đứa con anh lần lượt ra đời, em thấy nó giống anh quá, em ước gì chúng nó là con của em, em ước gì được hôn đôi má chím của chúng. Em có lúc ước gì anh chết đi để người đàn bà kia cũng không được sống bên anh như em, có lúc em tưởng tượng vợ anh là một người đàn bà hư đốn để anh đau khổ đến bên em mà thú nhận rằng: chỉ có em mới đem đến cho anh hạnh phúc mà thôi.
Nhưng em chợt tỉnh và thấy mình ích kỷ quá, độc ác quá. Không! Đó chỉ là những suy nghĩ nông nổi và nhất thời thôi, thật ra em cũng thực sự mong anh có hạnh phúc dù em khao khát có được anh
Mười mấy năm em vẫn cứ tôn thờ tình yêu đơn phương này, vẫn âm thầm lo lắng cho anh. Nhiều khi em bất chợt nghe tiếng anh ho, em băn khoăn: Không biết người phụ nữ kia có biết bài thuốc hái lá trầu giã với muối cho anh ngâm không? Đôi khi nhìn anh mặc chiếc áo nhàu lên lớp, em thầm trách người đàn bà kia sao nỡ thờ ơ mà không chăm sóc anh?
Em thực sự thấy mình vô duyên quá! Ước gì vô tư như bao người khác để khỏi buồn khỏi khổ như bây giờ.
Anh! Em biết không có quyền nói với anh tình yêu này, em không có quyền chiếm chỗ trong trái tim anh, em chỉ được phép dấu kín tình yêu của mình cho đến ngày mang theo vào lòng đất.
Lá thư này cho anh cũng sẽ cùng chung số phận với bao thư trước, nó sẽ được xếp vào một ngăn rất kín tận đáy rương và ngày mai đây sẽ theo em đi xa, em không còn đủ can đảm để sống mãi gần anh và nhìn thấy hạnh phúc hàng ngày anh lo vun đắp cho gia đình mình.
Em đã xin chuyển trường, em biết sẽ có rất nhiều lời bàn tán về việc em ra đi, nhưng chắc chắn không ai biết được rằng em đã chạy trốn tình yêu, không còn gì có thể níu kéo em ở lại đây nữa.
Chúc anh ngàn lần hạnh phúc. |