Anh yêu, anh có biết mỗi lần nghe giọng nói ấm áp qua điện thoại, trái tim em lại run lên thổn thức, từng nhịp từng nhịp dồn dập, chỉ muốn được chạy ngay đến bên anh.
Anh không giống hình ảnh em thường tưởng tượng về người yêu mơ ước. Vậy mà, em lại yêu anh. Vì sao vậy? Em mãi tìm kiếm câu trả lời. Em yêu tất cả những gì thuộc về con người anh, cả những gì tốt đẹp và những khiếm khuyết.
Cám ơn anh đã cho em biết thế nào là mong nhớ, đợi chờ, thế nào là hụt hẫng, thất vọng. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là những giọt nước mắt yêu thương, hy vọng và hạnh phúc ngập tràn. Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh.
Cảm ơn đã có anh tồn tại trên thế gian này. Cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì và tình yêu cũng không là vĩnh cửu. Nhưng, có một điều chắc chắn, dù sau này thế nào, em vẫn không hề hối hận vì đã gặp anh và yêu anh. Cuộc sống bao giờ cũng cho ta chọn lựa thật nhiều, cho ta trải qua thật đau khổ rồi hạnh phúc rồi mới cho ta gặp người mình yêu thương thực sự và gắn kết cuộc đời anh yêu, em yêu anh thật nhiều. Cuộc đời này gặp anh, yêu anh và bên anh đã là hạnh phúc đối với em, em hứa sẽ yêu thương anh trọn đời, em chỉ cần có anh bên em thôi.
Con đường tình yêu của mình phía trước còn nhiều gian nan và vất vả, anh đừng nản chí, đừng buông tay em ra anh nhé! Anh cứ hỏi anh là người thứ mấy. Em bâng khuâng cứ như thuở tình đầu. Nói cũng dở mà lặng thinh cũng dở. Chỉ biết rằng không có cuộc tình sau.