Và ...Cô đã chấp nhận, một cái gật đầu miễn cưỡng ...Cô biết, nó đồng nghĩa với xa cách!
Đồng ý cho anh du học, tim cô đau đớn lắm! Nhưng đó là quyết định của anh. Cô phải tôn trọng nó. Yêu không có nghĩa là chỉ khư khư, muốn giữ anh lại cho riêng mình, cô đã tự an ủi như thế.
Cô hiểu, anh đang muốn cống hiến cho sự nghiệp còn rộng mở đón chờ anh phía trước. Tương lai kia không phải chỉ dành cho riêng anh mà còn cho cả cô nữa …
Ngày anh ra đi, cô đã dồn nén cảm xúc của mình, chôn chặt tận sâu trong đáy lòng cô là vô vàn những thổn thức.
Cô chỉ muốn gào thét thật to:
Anh, em không muốn chia tay, đừng bỏ em ở lại một mình, em sợ lắm!
Con tim cô như thắt nghẹt, tưởng như lần ra đi này, anh sè rời xa cô mãi mãi. Cô đã nghĩ rằng, rồi mình có đủ can đảm để đối diện với sự thật này không nữa? Cô không dám chắc... Chỉ thấy trong lòng mình đang lung lay lắm thôi!…Nhưng…
Tự nhiên cô muốn cản lại mạch suy nghĩ còn mông lung trong cô ...
Trước lúc lên máy bay, anh đã ôm chặt cô vào lòng, thì thầm:
Em hãy cố gắng lên nhé, đây không phải là chia tay, mà chỉ tạm thời xa cách thôi. Anh đi, rồi anh lại về, hãy viết thư cho anh…Em đừng khóc, anh sẽ không thể bước chân ra đi nổi.
Đặt tay lần nữa lên khuôn mặt thân thương của cô, vuốt nhẹ đôi má, mái tóc, anh nhìn cô âu yếm. Rồi đột ngột anh quay lưng…
Cô thấy nghẹn đắng dâng trào trong ngực.
Cô đã cố làm như anh nói. Cô gồng mình lên để anh không thấy cô mềm yếu, để anh không giằn vặt với lương tâm vì xa cô. Cô nghĩ mình nên làm thế, bởi Anh sẽ yên tâm, và nhẹ nhàng ra đi trong lúc này… Cô thầm nhủ, Yêu đâu phải chỉ nhìn nhau, mà cùng nhìn về một hướng, phải không anh?!
Rồi, Anh đã ra đi thật, anh bước nhanh như vội vã, không ngoái lại nhìn cô một lần nào nữa cả. Có lẽ, anh cũng như cô, nếu ngoái đầu lại, con tim anh sẽ mềm yếu mất…
Bóng anh dần khuất, mờ ảo trong buổi chiều đông ảm đạm, nước mắt cô bỗng nhạt nhoà, mặn chát...
Cô vỡ oà, chợt cảm thấy như vừa để tuột khỏi tay mình một cái gì đó rất quý giá, một thứ không định nghĩa thành lời được, nó làm tim cô đau nhói…
Cô cảm thấy cái lạnh thấu sâu vào da, thịt…buốt giá!
Cô sẽ phải xa anh 3 năm, một thời gian không quá dài, nhưng nó cũng đủ để thử thách con tim cô. Cô thầm nghĩ, phải chăng mình đã quá mạo hiểm với tình yêu này.
Người ta thường nói, xa nhau là liều thuốc thử hiệu nghiệm để thổi bùng lên ngọn lử yêu thương, nhưng nó cũng có thể giết chết một tình yêu còn dang dở. Xa cách trở thành một con dao hai lưỡi, đáng sợ. Nó có thể để lại trong cô một vết sẹo tâm hồn, nếu con tim không được giữ ấm.
Nhưng với cô, anh ra đi là một lựa chọn của thực tế. Con tim cô không bao giờ muốn, nhưng cô không thể vì một chút ích kỉ bản thân, rồi cướp mất cơ hội lớn trong sự nghiệp của anh.
Yêu là phải hy sinh, người ta nói thế mà.
Cô đâu phải là đứa không biết nghĩ, phải đấu tranh với lương tâm mình bao đêm để dũng cảm đưa ra quyết định này. Thật khổ tâm cho một tâm hồn mới 20, non trẻ nhưng đã buộc phải thử thách sóng gió với lòng mình…
Những ngày đầu xa anh, cô đêm nào cũng khóc. Cô không thể tập cho mình cái thói quen không có anh bên cạnh. Dù biết phải chấp nhận sự thật, đây không phải chia tay, nhưng sao khó quá.
Bởi, giờ đây, có nói thế nào đi nữa, thì cô cũng đang một thân một mình, gồng mình chống chọi với tất cả: một mình khóc, một mình cười, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn trống trải luôn vây bủa lấy cô.
Cô đang phải trả giá cho những hy sinh của tình yêu đầu đời. Tình yêu đó, nó không ngọt ngào như cô vẫn tưởng tượng…
Những buổi tan trường về, cô lang thang khắp các con phố thân quen, nơi đã in dấu những kỉ niêm êm đềm của hai đứa. Cứ như thế, cô cứ đi, rồi bước chân cô lại không biết mình đang ở đâu, lạc lõng giữa chốn đông người, cô độc…
Về nhà ư? Về nhà để lại ngồi ngẩn ngơ một góc, vu vơ hát, vu vơ gọi tên anh, rồi khóc? Thà cứ đi như thế này, cô còn biết, còn nhận ra là mình không một mình trong thế giới…
Ngày nào cũng vậy, mỗi sớm mai hay trước lúc đi ngủ, anh vẫn đều đặn mail và nhắn tin vào di dộng cho cô. Chỉ phần nào đó thôi, chúng khiến cô đỡ nhớ anh, còn sự thật, từng ấy thấm thía vào đâu cho một tâm hồn yếu đuối, luôn khao khát tình yêu một cách mãnh liệt. Nó đang từng ngaỳ, từng giờ rấm rức, giằn vặt, giay giứt vì để anh ra đi…
Dòng tin ngắn ngủi kia không đủ làm vơi nỗi nhớ, những bức thư, món quà anh gửi cũng chẳng thể sưởi ấm con tim cô. Cô thèm lắm, thèm những giây phút được đi bên anh, ôm anh, thèm đến nao lòng…
Có đêm cô mơ thấy anh về, vẫn nụ cuời ấy, vòng tay và đội môi ấy, quấn chặt lấy cô, ấm áp và đong đầy hạnh phúc… Rồi giật mình tỉnh giấc, thảng thốt nhìn khắp căn phòng, vẫn chỉ một màu đen ảm đạm, lạnh lẽo vây quanh. Cô bật khóc…
Chiều nay, gió mùa đông bắc tràn về, trời chớm lạnh, đi giữa mênh mông biển người vô cảm, cô thấy run lên vì lạnh. Xe lao trên đường nhanh vun vút, cô thấy ngộp thở, tưởng như mình sắp ngã xuống, chới với…
Từ ngày xa anh, cô thấy lòng mình luôn bất ổn như thế. Cô sợ lái xe, sợ đi một mình, sợ bóng tối vây quanh, sợ làm những việc mà trước kia đã nỡ quen bàn tay anh nâng đỡ.
Chỉ một chút lạnh thôi, giờ đã đủ khiến cô rùng mình.
"Sao thế hả cô bé, ngày xưa đi bên anh, mi can đảm lắm cơ mà. Đâu rồi hình ảnh một 20 nhiệt huyết???!!! Mi đang giấu nó ở đâu".
Cô thấy xấu hổ với lương tâm chính mình, tai sao cô mềm yếu đến thế kia chứ. Tại sao… ???
Bao nhiêu câu hỏi choán lấy tâm trí cô, để rồi hiện nguyên hình vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Cô không tự trả lời cho mình được. Có thể, cô đã an phận với hiện tại đang hiện hữu trong mình… Bằng lòng với chờ đợi, nhớ anh và mong mỏi ngày anh trở về…
Không còn những buổi parttime cùng bạn bè, cũng hết luôn những cuộc picnic, những hội hè nhà trường tổ chức. Cô tránh né mình, lẩn trốn khỏi đám đông kia, những con người mà theo cô, luôn nhạt nhẽo và thực dụng cô tự khoác cho mình một chiếc áo già nua, tự mình gặm nhấm với xúc cảm chính mình… Tự tận hưởng!
........................................................
Rồi hè sang, những cơn mưa rào ập đến bất chợt. Đi trong mưa chiều, không áo, không mũ đội đầu… Mặc cho mưa xối xả vào mặt. Cô đang muồn tìm lại hương vị thân quen ngày xưa bên anh. Mỗi lần đi mưa về, người cô lúc nào cũng ướt sũng.
Anh lại mắng cho té tát: em đáng trách lắm, chỉ thích những trò trẻ con vở vẩn thôi, ốm lại nằm lăn ra đó… có thương anh chi mô!!!
Rồi đã bao lần cô hứa với anh không dại dột thế nữa, nhưng rồi lại quên… Trẻ con mà, bên anh có bao giờ cô thấy mình chợt lớn đâu. Vẫn chứng nào tật ấy, không bỏ được nữa rồi....
Thế nên, những ngày mưa, anh luôn dành thời gian để đón cô mỗi độ tan trường. Cô thích cùng anh đi trong mưa, hai cái đầu lổm ngổm chui rúc trong chiêc áo mưa chật chội.
Gió, mưa ở ngoài, anh và em ở trong, yên bình!
Giờ đi trong mưa, đâu rồi hơi ấm thân thương ngày nào?! Chỉ một mình cô lẻ bóng, không áo, không mũ đội đầu,.. mưa thấm vào người lạnh buốt. Chợt nhạt nhoà nước mắt, cô nức nở, tiếng khóc tan trong mưa, vỡ vụn……
Hôm qua về nhà, ngồi đối diện với mẹ, cô thấy ánh mắt mẹ lộ vẻ không vui, giọng mẹ trách móc: dạo này người con hư quá, con đang có chuyện gì phải không
Con lớn rồi, mẹ để con sống độc lập, nhưng lúc nào con cần, mẹ cũng sẵn sàng chia sẻ cùng con.