Thật lạ lùng khi lúc đó em đã gật đầu để mãi mãi đi chung với một người em không từng yêu. Tất cả chỉ vì anh, một câu hờn trách anh dành cho em. Chỉ vì câu nói của anh và vì lòng tự ái, em đã vội vã nhắm mắt trói mình không suy nghĩ.
Ngày lên xe hoa em đã khóc, khóc thật nhiều, những giọt nước mắt không kéo em trở về kịp được. Tin nhắn của anh “chúc em vu quy hạnh phúc” sao em đọc mà cảm giác nghe lạnh buốt đến tận xương tủy.
Em biết, cái lạnh lẽo là do em tạo ra. Cuộc đời này chỉ cần một cái gật đầu là đã làm nó thay đổi ghê gớm đến thế. Em đã lầm lỗi. Cứ tưởng lấy chồng rồi sẽ quên anh, sẽ xem những kỉ niệm trong mười năm của mối tình đầu sẽ chóng hết. Nhưng không. Ngày qua ngày nó lại vẫn hiện hữu, hàng đêm khi giật mình tỉnh dậy em chỉ biết khóc một mình. Sao lạnh lẽo đến vậy?
Trong giấc mơ em anh luôn hiện hữu. Cuộc đời em rồi sẽ đi tới đâu? Hôm vừa rồi em đi đám cưới một người thân, nghe những người biết anh và em, họ kể rằng anh đã có người yêu. Em nghe tim mình đau bởi vì em chưa bao giờ muốn mất anh. Em từng nghe anh kể rằng, nếu không có em anh sẽ ở vậy cho tới gần 40 tuổi mới lấy vợ hoặc sẽ mãi sống như thế.
Sao giờ nghe anh có người yêu, em tự an ủi mình rằng không thật, rằng đó chỉ là điều nhảm nhí của thiên hạ dèm pha. Tham lam quá đúng không anh? Em không thể quay đầu lại nhưng mong anh đừng yêu và lấy ai. Vì em chỉ có một ao ước, mong rằng trong giấc mơ mình gặp nhau và sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Hỡi những người bạn thân của tôi, đừng vì chút nông nỗi mà đánh đổi cả số phận của mình để lấy chuỗi ngày còn lại là băng giá tự trái tim.