Chị đứng lặng nhìn anh, vẫn dáng vẻ lầm lũi, hiền lành, nét mặt hao gầy. Tự nhiên chị thấy thương anh vô cùng, lòng chị nao nao, bồi hồi... những cảm xúc yêu đương bắt đầu sống dậy. Sau những giây phút bất ngờ, anh cũng xúc động không kém. Cầm bàn tay bé nhỏ đang run lên của chị, anh nói với chị mà như nói với chính mình:- Em đã trở về thật sao. Vậy mà anh cứ ngỡ là mơ, một giấc mơ không có thật. Em hãy tha thứ cho anh.