Pé vịt...anh vẫn thuờng gọi em như ngày xưa ấy...Cái ngày xưa ko biết đến bao giờ em mới có thể quên đuợc.Bây giờ chẳng ai gọi em như thế và em cũng ko cho bất cứ nguời nào khác đuợc gọi em như thế.Vì đơn giản đó là cách chỉ riêng anh mới đuợc gọi em và em cũng muốn giữ một cái gì đó thuộc về riêng tư chỉ anh và em...
Em biết bây giờ dù có mong mỏi điều gì thì chúng ta cũng ko thể trở về như lúc truớc.Nhưng quên anh em vẫn chưa làm đuợc.Ko phải thứ mình muốn đều có thể làm đuợc đâu anh à.Giống như em vẫn muốn giữ anh bên cạnh nhưng em nào có làm đuợc điều đó.Mọi thứ đối với em bây giờ chẳng còn gì cả.Sự che chở, quan tâm, bảo vệ nơi anh...tất cả chỉ còn là quá khứ.Một quá khứ buồn em muốn quên hết đi nhưng sao nó vẫn hiển hiện thật rõ ràng.Ngày qua ngày nỗi đau cứ dày xé tim em làm em ko thể nào chịu đựng nỗi nữa...
Yêu một nguời phải chăng đã là quá khó đúng ko anh?! Nhưng tại sao quên một nguời lại càng khó khăn đến như thế.Suốt một thời gian dài em đã ko thể có cảm giác với ai...Và anh đã đến làm con tim em thôi nhảy múa theo nhịp đập bình thuờng của nó.Để rồi đến bên nhau...Khoảng thời gian đó em ko thể nào quên đuợc và cũng ko cho phép mình đuợc quên nó.Có chăng bây giờ em chỉ xếp nó vào một ngăn tủ mang tên QUÁ KHỨ để biết rằng mình đã từng vô cùng hạnh phúc...Cái quá khứ luôn có anh bên cạnh...
Bây giờ em chẳng biết mình nên làm gì nữa.Trong em chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi ...Em luôn mạnh mẽ trước mắt mọi nguời nhưng đâu ai biết rằng em rất mỏng manh.Nuớc mắt em mỗi ngày lại rơi nhiều hơn.Nỗi đau mỗi ngày lai tăng thêm.Và vết thương mỗi ngày lại bị khoét sâu hơn...Ko phải em ko muốn quên hết để bắt đầu lại cuộc sống khi xưa đâu anh à.Em cứ ngỡ là mình làm được khi mỗi sáng trong mắt mọi người em đều tươi cười bước đến trường nhưng khi đêm về em mới thực sự nhìn thấy em.Một con bé mỏng manh chỉ biết gục đầu vào gối khóc một mình.Cảm giác đó khó chịu lắm anh có biết ko?!
"...Yêu em nhất nhất luôn đó em vịt...".Anh có biết rằng mỗi lần em nhớ đến câu nói của anh là một lần nữa em ko thể nào kiềm được nước mắt ko?! Những kỉ niệm ngày nào luôn hiện rõ trong đầu em.Và em nhớ nhất chính là anh nhím của thời cấp ba.Tuy còn rất trẻ con, rất hay đùa giỡn nhưng trong mắt vịt thì dễ thương quá đỗi.Em nhớ cả những lần anh chở em đi học về cả những lần đi chơi nữa.Trời lạnh lắm, có khi còn có cả mưa nữa nhưng em cảm thấy ấm áp vô cùng khi ngồi sau anh, để đuợc vòng tay qua ôm anh thật chặt và gục đầu trên vai anh.Lúc đó em chỉ mong thời gian có thể ngừng hẳn lại để anh và em mãi đươc như thế...
Những tháng này tại sao lại có mưa hả anh?! Giá như bên em bây giờ có anh thì em đã chẳng cảm thấy lạnh lẽo đến như thế này ... Đêm noel...đáng lí ra em đã rất hạnh phúc khi đi bên anh ... nhưng em lại ngồi ở nhà để khóc một mình, để nhân ra rằng mình đã mất anh thật sự rồi.Nó đến thật chóng vánh em ko thể nào ngờ được...Em như muốn ngã quỵ khi nhận ra rằng đó mãi là sự thật.Em cần một ai đó quan tâm em bây giờ, cần ai đó làm điểm tựa cho em...nhưng cũng ko dám đón nhận tình cảm từ bất cứ một ai.Vì hơn ai hết, chính em biết rằng em còn rất yêu anh, rất cần anh...Điều này ko biết anh có hiểu hay ko?!...Nhưng em chỉ muốn nói với chính mình rằng...PÉ VỊT RẤT YÊU ANH NHÍM...Chỉ có thế thôi anh à...