đang ngồi trên ghế đá trong sân trường thì bỗng chụzz một caí, cô bé mà mình vẫn thầm yêu bấy lâu nay lại hun mình. Lúc đâu mặt mình đõ như trái cà chua, nhưng xong rồi sau đó cỡ chừng vài giây thì mình đã lấy lại tinh thần.
Này cô bé, sao lại như vậy, mình nói khẽ với cô ấy. Cô bé không nói j` chĩ thò tay vào giỏ lấy cuốn sỗ tay nào đó mà mình thấy wen lắm, hình như là cuốn nhật ký của mình. Thôi chết rồi zdậy là cô bé đã đọc hết, lúc này mình không biết nói gì hết. Cô bé nói khẽ: em đọc hết rồi hôm wa pé khóc suốt đêm luôn, vì đọc nhật ký của anh á. Cô bé nói với giọng dễ thương và trìu mến làm tôi giãm bớt sự ngại ngùng. Bình thãn nói với cô ây : sao pé có cuốn nhật ký của nhóc, cô bé nói : thì tại anh á, anh đễ wên nó trong học bàn pé thấy mà kêu anh không kiệp nên pé cầm về nhà luôn. Hồi tối ngồi đọc khóc wá chừng. bắt đền anh á cô bé nói với giọng nhõng nhẽo làm tôi cam thấy lòng mình nhẹ bớt và hõi thêm 1 câu nữa : sao mà hồi tối lại khóc zdạ. Tại đọc nhật ký của anh á, cô bé trả lời. Thì ai chã biết, tôi nói hơi nặng làm cô bé rưng rưng.
Tôi bỗng thấy lòng mình xót xa và xin lỗi nhẹ nhàng: thôi cho nhóc xin lỗi pé mai nhóc mua kẹo cho pé ăn nha. Cô bé đã cười trỡ lại và nói : có gì thì đễ từ từ pé trả lời cho anh, anh làm pé hết hồn gồj á. Giọng của người Đồng Tháp tuy hơi chua nhưng lại rất dễ thương cô bé nói chưa ngắt lời thì tôi đã ôm lấy cô ấy và nói : pé đừng bao giờ xa nhóc nhé, nhóc yêu pé nhiều nhiều lắm.... cô bé cũng nói khẽ pé cũng zdậy pé yêu anh lắm. Mà nè, cô bé đẫy tôi ra và nói với giọng nghiêm túc : sao anh yêu pé mà anh hok nói làm pé cứ chờ anh nói hoaì, ghét anh wá. Tôi ngập ngừng trả lờ taị...taị..nhóc sợ pé hok thích nhóc thì nhóc....nhóc buồn lắm. cô pé giờ lại ôm lấy tôi nói : pé yêu anh cũng lâu rồi mà cũng chẵng dám noí, bây giờ biết anh thích pé pé liền chủ động vì sợ nhóc sẽ xa pé......Từ đó, tôi và cô bé lúc nào cũng đi chung đường về chung lối.....