em quen a trong 1 lần đi chơi với nguời bạn của mình. em và anh đã hợp nhau về mọi thứ, từ sở thich âm nhạc, đến mọi vấn đề khác. Và điều quan trọng nhất em rất hiểu a. Biết a suy nghĩ gì, cần gì, mọi nguời đều ghen tị với em, em quen đuợc 1 nguời hiểu em, và thương em. Làm em cũng rất hãnh diện vì điều đó.
A luôn nói em nói chuyện nhiều khi làm a khó hiểu. E nói trên trời dưới đất gì vậy, về với hiện tại dùm a đi, em chỉ cuời với a thôi. Vì có nói cũng ko nói lại a.
Thời gian em và anh ở bên nhau thật hạnh phúc. em rất thích mưa và em cũng rất yêu a. Không phải sự trùng hợp hay cố ý a luôn rủ em đi chơi những ngày mưa. em đồng ý đi với a liền, không phải suy nghĩ. A nói em mặc áo mưa vào không lại đau sao mà đi làm đuợc. Em lại không thích mặc vì e thích đi dạo trời mưa, nhất là cùng với a. Anh nói e ngồi sau a đi, và anh là nguời chịu ướt vì e. Tính e ngang bướng nhưng bất kỳ lúc nào a cũng muốn chiều e. Làm cho e vui. Thời gian e ở bên a dường như ngắn laị....
Nhớ lần đầu mới đi chơi với a, ( e chưa là gì của a hết ). A kể cho e nghe về gia đình a, về những nguời bạn gái cũ của a, và a còn rất yêu người đó. chị ấy không yêu anh, chỉ xem a là bạn mà thôi. Nhưng a vẫn mong chị ấy đồng ý. Lúc đó e đã buồn, vì e đã yêu anh, như e yêu những cơn mưa vậy. Nhưng rồi sau 1 thời gian ở bên a, e nhận ra a đã yêu e. Và e đã hạnh phúc biết chừng nào. E thầm cảm ơn ông trời đã mang a đến với e, làm e biết yêu a là hạnh phúc đối với em.
Do công việc mà a lại để kiếng cắt dứt tay. máu ra rất nhiều. E rất sợ, Nhưng a lại ko muốn e lo, hứa qua chở e đi chơi, và a cũng qua, E đã thấy và e đã khóc, a hôn vào má e rồi a nóí, a ko sao đâu cô bé, e đừng khóc, e khóc làm a lại đâu thêm đó, và e tưởng thế là đúng nên e nín, ko dám khóc vì sợ a đau, thì a phá lên cuời. Nói e ngây thơ quá. E đã băng bó vết thương cho a, vì máu ra nhiều quá nên mặt a xanh lắm. E lại càng thương a hơn. Chỉ có e ở cạnh a những lúc a bị tổn thương.
Sinh nhật e, a nói với e là a đi công tác, e đã khóc, và a nói e đừng khóc, sinh nhật e mà e khóc vậy sao. Nhưng sao e lại không thể khóc chứ, e cần a mà a lại đi, Nhưng đến trưa ngày hôm đó, a lấy số đt bàn gọi lại cho e và trêu e, giờ sao e không khóc nữa đi. E bị a trêu, nhưng e cũng nóí, tại tưởng a đi thật chứ bộ, a lại nói, lần sau e đừng vội vì chuyện gì mà khóc, phải tìm hiểu cho kỹ.
...
Cứ thế thời gian trôi qua, thời gian rảnh rỗi của e cũng không còn nhiều, e đăng ký lớp học tại chức vào buổi tối, a hay đón e đi học về, làm e thấy mình thật vui, trời mùa đông nhưng e thấy rất ấm áp. Anh nói e, tụi mình cuới đi e, a không yên tâm khi e ở trọ ở ngoaì, không ai lo lắng cho e, e đã vui, nhưng e vẫn noí, giờ e đang phải đi làm để trả chi phí cho việc hoc, sao mà cưới được hả a, cuới e là a phải lo cho e đi học, thì a noí, e nghỉ làm đi, tập trung vào việc hoc, chẳng lẽ a lại ko lo cho e đuợc sao. Mình làm đám cưới nhé e. Nhưng e sợ gia đình ko đồng ý rồi e mà lấy a e sẽ không tập trung vào việc học đuợc.Cuộc sống gia đình e sợ mình ko gánh vác nổi, vì e đang tuổi ăn, tuổi học mà,ham chơi nữa. E vẫn bị a la hoài đó thôi.
Anh vẫn nhắc đến chuyện làm đám cuới với e, nhưng e cuời trừ thôi. Và cứ thế, a có công việc của a, e có công việc của e, chúng mình ít gặp nhau, nhưng vẫn liên lạc, hỏi thăm e thế naò, Rồi những khi trời mưa e lại nhớ a, không biết a có nhớ đến e không, còn nhớ e yêu mưa hay không. Anh vẫn qua gặp e, nhiều khi trời rất khuya rồi, nhưng a nói chỉ muốn nhìn thấy e 1 xíu rồi về ngủ, a qua bên phòng trọ e, nhưng gọi e ra trước để a thấy mặt, rồi a đuổi e vô ngủ đi, mai còn đi làm. E rất tức, e nói e đang ngủ a gọi e ra rồi giờ đuổi e vô thế ah. A lại hôn lên má e và noí, thôi e ngoan đi mà, a mệt lắm, vì nhớ e nên giờ này a qua nhìn e rồi về ngủ thôi , bữa nào rảnh a sẽ qua chở bé đi chơi mà, đi chơi trời mưa, đúng ko? em cuời hì hì, nói với a, vậy a về ngủ ngon nhé. E cũng hôn lên má a, chúc a ngủ ngon, mai nhớ dậy sớm đi làm đó.
Rồi giữa e và a có mâu thuẫn, e giận không liên lạc với a, a cũng vậy, trong thời gian đó, e đã cố gắng học và làm việc đế đến một ngày e ko bị a la rầy về e nữa. để e hãnh diện với mọi người e ko thua kém ai hết...
Nhưng vào một ngày mưa e hẹn a ra nói chuyện. Anh đã khác, đôi mắt a nhìn xa xăm, e xin lỗi a vì tính e bướng bỉnh nên làm a jận và e đã thay đổi không làm a bực mình nữa, nhưng a nói làm tim e tan vỡ, " quá trễ rồi, anh sắp lấy vợ", e ko thể nghe thêm đuợc gì, e thấy mọi thứ như tối đen xung quanh e, a ngồi đây, trước mắt e, nhưng không phải là a của e ngày naò, mà là 1 con nguời hoàn toàn xa lạ, e khóc, nuớc mắt e rơi, e chỉ nói đuợc với a,
vì e vì e ,
vì e ngheò,
vì e ko còn gì nên a ghét e, a lấy nguời khác
a nói ko phải vậy, vì giờ a ko còn gì, a nghỉ việc công ty rồi, mà a lại không muốn a không có gì,
có phải a sẽ lấy một nguời con gái giàu có để rồi a sẽ có tất cả, đúng không?
không phải vậy, nguời đó rất bình thuờng.
A xin lỗi e, a nghĩ a sẽ đến với e, nhưng a ko wen đuợc nguời ta, 3 ngày nữa a sẽ lấy vợ.
tim e đau nhoí, trời lại mưa to thêm, và nỗi đau của e hóa băng thành những hạt mưa. E không thể khóc đuợc nữa, rồi đây e sẽ làm gì khi không có a. Một nỗi đau đầu đời làm tim e hóa đá