Cô đẹp, như một bức tranh tiên nữ, bao nguời si mê, mặt cô trái xoan, mắt cô đuợm một nỗi buồn kim cổ, miệng cô cuời rất duyên, làm cho bao nguời đàn ông phải si mê cô, dáng cô thon thả, uyển chuyển tuởng chừng như cơn gió mạnh sẽ cuốn cô bay mất làm a luôn phải giữ chặt cô trong tay và phải xem chừng những nguời đàn ông ở cạnh cô, nhưng a đâu biết cô đã trải qua 1 quá khứ thế nào
Cô có nghị lực, cô tự tin vào mình, vào học thức, vào sự xã giao ngoài xã hội, Sau 1 thời gian cô đi làm và xa gia đình, cô ao ước đuợc yêu như bao cô gái trẻ khác, những nguời bạn của cô, những nguời đồng nhiệp của cô đều có nguời đưa đón sau giờ làm, tặng hoa những dịp lễ, còn cô vẫn lẻ bóng đi về.
...
Cô yêu nguời đàn ông đó say đắm, nhưng a ta đã có gia đình và 1 đứa con gaí, vợ chồng nguời ấy đang sống trong giai đoạn ly thân, chờ sự quyết định ly hôn của toà, nguời ấy nói yêu cô, cô đã trao tất cả những gì thuộc về cô cho nguời ấy, và sau khi đã đuợc tất cả thì nguời ta nói ko còn yêu cô, cô hãy tự lo cho mình. Cô khóc và cô nói sẽ chẳng còn gì thú vị với cuộc sống này nữa.
Rồi sau đó cô quen rất nhiều người đàn ông, với ý nghĩ trả thù họ, cô không yêu họ, nhưng họ nghĩ rằng cô rất yêu họ và cho họ tất cả, cô nói dối về sự trong trắng của mình là vì tai nạn, họ đều tin tuởng cô, chiều chuộng cô tất cả những gì cô cần, họ tuởng rằng như thế là đủ với cô, nhưng cô luôn thấy mình cô đơn, trống trảỉ, thiếu thốn mọi thứ, nhất là tình cảm, rồi lâu dần những ý nghĩ đó trong cô không còn tồn taị, cô sống 1 cuộc sống không ý thức, không tự chủ cô như một người máy biết vâng lời chủ, họ sai gì, cô làm đó, và làm rất tốt, vì vậy họ còn chiều chuộng cô hơn trước.
Cô yêu phuợng tím của Đà Lạt, cô thong thả thoải mái đi dạo dưới những tán cây đậm màu tím, và khi đó cô gặp a, nguời con trai Thụy sỹ, a có tính cách khá mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng a lại yêu cô, yêu cô say đắm, cô cũng đã yêu a sau nhiều lần gặp gỡ, cô đã trao cho a những gì a muốn, rồi sau đó cô và a đã gặp nhau nhiều lần nữa. Trước khi a về nước cô và a gặp nhau, họ đã làm những gì theo quy luật tự nhiên.
Cô nói với a cô rất thích mưa, a nói tháng 7 này a sẽ về laị, lúc đó e và a sẽ đi dạo dưới mưa nhé, cô cuời buồn, nếu lúc đó e còn gặp lại a, a cốc đầu cô và nói cô ngốc quá, a về rồi sẽ lo thủ tục hỏi cưới e. Nhưng khi a không ở đây e đừng làm gì để a lo lắng nhé, xung quanh e lúc nào cũng có nguời, đi với a mà vẫn có nguời nhắn tin cho e. Sao mà a yên tâm đuợc
A hỏi cô có thấy mình có thai chưa,
- cô khóc, cô đã trễ hơn 2 tuần rồi. và cô thấy mình khác trong người.
- Anh nói cô nếu có hãy để lại cho a
- nhưng cô không nói điều gì, Cô sợ gia đình biết, gia đình cô rất khó trong vấn đề naỳ. Và sáng ngày hôm sau cô thử và cô chắc chắn mình đã có. Cô khóc, không biết đó là niềm hạnh phúc hay sự đau khổ sẽ đến với cô sau những ngày a đi còn lại mình cô nơi đây.
Bạn thân của cô khuyên cô nên bỏ đi, vì cô không đủ khả năng giữ lại đứa bé, nhưng làm sao cô có thể bỏ đuợc đứa con của mình, cô đau, cô khóc, nhưng cô không hối hận những gì mình làm, vì hai từ hối hận không bao giờ có trong từ điển sống của cô. Cô gửi mail cho a .
- Anh ơi!, e đã có e bé, giờ sao đây hả a, e biết a cần đứa con naỳ, nhưng e biết làm gì khi không có a ở cùng với e lúc naỳ. A hãy mau về lại nhé.
Cô chỉ khóc và nghĩ đến đứa con của mình, cô không nỡ bỏ nó, nó có tội tình gì, vì 1 phút nông nổi của cô, mà con cô phải chịu tội thay cô sao. Cô mất ngủ hàng đêm, cô chỉ hy vọng a sẽ mau về lại làm đám cuới với cô. cô yêu a và cô cũng yêu đứa con của mình.