Hôm nay , bầu trời hoang tàn, mọi vật xung quanh như còn đọng lại đây. Tiếng chim hít vẫn còn đây mà bóng dáng ngừoi ta đâu mất rồi.
Tôi có một tâm sự từ lâu đã để trong lòng vì cuộc tình đầu tiên đã đi xa bởi tính tình của tôi. Ngày ấy anh và tôi quyen nhau vào một không gian rộng lớn, nơi ấy trải dài một màu xanh thẫm của thiên nhiên. Tôi lạc vào khung trời rộng lớn ấy thế rồi chúng tôi quen nhau. Yêu nhau 3 tháng. Rồi khi biết anh là lính, tôi lạc mình rời xa anh khi nghe nhựng miệng lưỡi của người đời và tụi bạn tôi đã dần dần tìm cách tránh né anh.Rồi một lần khi thấy anh đang tìm tôi với thân xác tả tơi, không giống như ngày mới gặp, anh nhẹ nhàng cầm tay hỏi. "tại sao vậy em? Anh có lỗi gì? Em nói đi anh sẽ sửa mà"
Tôi đã nói ra những lời lẽ trách móc. Chê bai anh một cách thẳng thắn. Rồi tôi đã thấy anh khóc và bước đi, sau 2 tháng nghe đơn vị anh kể lại anh đã trốn ra ngoài để tìm đến tôi, kỷ luật đã làm anh như thế. Anh đã khóc thật nhiều và tìm tôi. Khi nghe được điều đó tôi mới biết mình đẵ sai mà không thể nào chuộc lỗi lại được. Cho đến ngày anh ra quân tôi đến gặp anh ấy, nhưng ngững gì tôi nói anh đều gạt ngang và không ngồi nói chuyện cùng tôi. Anh bỏ vào đơn vị để tôi ở lại một mình, còn lại mình tôi thôi.
Có lẽ lỗi lầm của tôi gây ra cho anh quá lớn và không thể nào xóa bỏ được trong lòng anh, đã để lại trong anh một vết thương không thể nào phai mờ , tôi lạc mình trong đau đớn mà không cách nào xóa hết những lỗi lầm của mình. Về mà anh cũng không nói và không điện cho tôi. Tôi trách mình đã làm nhưng cũng không thể nào xóa hết điều mà tôi đã gây ra những lỗi lầm không đáng.
"Anh ơi! Sao ra đi mà không không một lời từ biệt. Rồi em biết tìm anh nơi đâu dẫu biết lỗi lầm em gây ra không thể nào xóa hết"