Tôi liền trả lời M. không một chút đắn đo: “Cảm ơn lời mời của anh nhưng có lẽ em phải từ chối, vì… dù rất thích ra nước ngoài nhưng em cảm thấy không thoải mái lắm khi đi cùng một người đàn ông không phải là chồng mình. Vả lại, em không có hộ chiếu…”.
Người chồng yêu dấu của tôi vừa mất cách đây 3 năm. Tôi cố quên đi nỗi đau bằng đủ mọi cách đọc sách, viết lách, đến thăm con cháu… Thời gian tuy có trôi đi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về “một nửa” của mình. Sau đó không lâu, bạn bè mời tôi tới dự một bữa tiệc. Ở đó, tôi đã gặp M. Anh là một người đàn ông hấp dẫn, thông minh và rất có duyên. Thật ngạc nhiên, hai tuần sau buổi gặp gỡ đó, M. đã gọi điện và mời tôi đến ăn tối ở nhà anh. Tôi phát hiện thấy chúng tôi là một đôi rất hợp và điều đó mở ra một viễn cảnh mới. Chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau. Sau một thời gian dài chìm đắm trong hoang mạc cô đơn, tôi bắt đầu lấy lại niềm vui qua những bữa ăn tối yên tĩnh, những buổi đi nghe hoà nhạc và đến nhà hát cùng M.
Dần dần, chúng tôi trò chuyện cởi mở về người chồng và người vợ đã mất của mình, cho rằng mình đã thật may mắn có được tình yêu đích thực với họ. Bởi chúng tôi đều thống nhất rằng không thể một lần nữa có lại được tình yêu như thế trong cuộc đời này. Chúng tôi đều hứa sẽ không “đi bước nữa” và bằng lòng vui với tình bạn mà chúng tôi vừa có được theo cách của mỗi người. Lời hứa không tái hôn đã thực sự tạo ra giữa chúng tôi một khoảng cách “an toàn” để có thể không nghĩ gì về việc sẽ đến với nhau.
Bởi vậy tôi đã bị “sốc” khi nhận được lời mời đi du lịch cùng M. Tôi chắc chắn rằng câu trả lời của mình đã là nguyên nhân để đẩy chúng tôi càng xa nhau hơn, thậm chí có thể đi đến kết thúc mối quan hệ. Quả là M. có gọi điện đến, giọng không buồn, không vui: “Anh đã nhận được thư của em. Hãy quên lời mời về chuyến du lịch ấy đi”.
Rồi thời gian trôi. Đã có lúc tôi cảm thấy áy náy và tiếc nuối cho cách cư xử và tình cảnh hiện tại của mình. Đúng lúc đó M. liên lạc lại. “Chúng ta sẽ đi chơi vào tối mai, em đồng ý chứ?”.
Buổi tối tiếp theo ấy, M. đưa cho tôi tờ giấy có vẻ là một tờ khai theo mẫu. Đó là tờ khai xin cấp hộ chiếu. Tại sao vậy? Không một lời bình luận, tôi nhét tờ giấy vào túi và chuyển hướng câu chuyện. Không thêm một lời nào về nó, chúng tôi lấy lại sự gần gũi và vui vẻ tận hưởng buổi tối.
Để tiêu khiển với mẫu tờ khai M. đưa, tôi điền hết thông tin vào những chỗ trống, dán ảnh và thậm chí nộp tiền lệ phí xong mà không nói cho anh ấy biết.
Một lần, chúng tôi được mời tham gia câu lạc bộ khiêu vũ. Tôi rất thích, còn M. thì phản đối. “Hồi trẻ, anh chơi kèn cho một ban nhạc nhưng anh không thích nhảy nhót gì”. Tôi bảo “Nếu anh từng là nhạc công, hẳn anh phải biết những giai điệu. Khi đã biết giai điệu thì anh sẽ biết nhảy thôi”.
Mặc dù lúc đầu có vẻ miễn cưỡng nhưng M. sau đó cũng xuôi xuôi và đồng ý tham gia các bài học khiêu vũ – nơi lần đầu tiên anh ấy ôm tôi trong vòng tay. Thật lạ lùng, khi ấy tôi nhận ra trái tim mình như muốn tan chảy… Chưa bao giờ tôi hối hận như lúc này về “sự giao ước”, về tình bạn “thuần khiết”. Nó như cái rào cản khiến tôi không thể mạnh dạn đến gần với anh. Nhưng tôi không đủ can đảm để nói ra sự hối tiếc của mình vì tôi sợ anh lại nhắc lại bản thoả ước “Không bao giờ làm đám cưới lần nữa”.
Sau đó, thi thoảng M. mang kẹo và hoa đến tặng tôi. Anh vẫn rất thận trọng, giữ khoảng cách và không đả động gì đến chuyện cưới xin. Cách đối xử không được gần gũi này có lúc khiến tôi khổ sở, đau đớn và muốn phát điên lên. Vẫn vậy, cả hai đều không nói gì đến “chuyện đó” cho tới một hôm chúng tôi cùng ăn tối ở nhà anh. Những đồ sứ, pha lê và bạc lấp lánh đặt trên chiếc bàn trải khăn màu trắng chào đón tôi. Những bông hồng đỏ, nằm yêu kiều trên đó. Trước khi chúng tôi ngồi vào bàn ăn, tôi kể mình đã điền vào tờ khai hộ chiếu và tôi vừa nhận lại nó. Khi tôi đưa quyển hộ chiếu ra, anh chỉ nhìn. Trong bữa ăn, M. suy nghĩ thật lâu rồi chợt hỏi: “Nếu anh hỏi cưới em, em sẽ nói gì?”. “Anh vẫn chưa hỏi em mà?”. Tôi giật mình hoảng hốt đáp nhanh, lúng túng, thậm chí hơi xấu hổ. “Anh nghĩ là anh vừa mới nói”.
Không chuẩn bị trước, tôi lắp bắp: “Ồ,… có lẽ… có lẽ”. M. trông tôi có vẻ thất vọng nhưng anh không tiếp tục chủ đề ấy nữa. Tôi ngạc nhiên, lại nuối tiếc, lại thấy xa cách đến nỗi chẳng biết nói gì. Chúng tôi dọn bát đĩa và căn bếp. Sau đó, anh đưa tôi về nhà.
Suốt cả đêm hôm ấy, tôi nằm suy nghĩ về câu hỏi của M. Tôi đã kết hôn với một người đàn ông hoàn hảo. Nhưng M. cũng rất tuyệt vời. Chẳng lẽ lại làm đám cưới với những hai người đàn ông hoàn hảo trong đời?
Buổi sáng hôm sai, M. gọi điện thoại: “Tối qua anh đã hỏi cưới em và em nói có lẽ… Không hiểu có lẽ đồng ý hay có lẽ từ chối?”. Rồi anh giục: “Đồng ý nhé?”. “Nhưng… còn cam kết về “khoảng cách” của chúng ta?”. “Hãy quên nó đi!”. Giọng anh đầy can đảm. Tôi thấy xao động, nói lời đồng ý và chợt thấy mình như vừa được kết thúc một chặng đường đi bộ rất dài.a