Chỉ có điều gần như trong suốt thời gian của ngày hôm trước, em đã cố tình không nhận ra, hay em tự đánh lừa mình bằng cách bao bọc nó trong một suy nghĩ "bảo thủ" của riêng mình rằng: anh và em sẽ mãi là anh em và chỉ như thế!
Anh đã giữ đúng lời hứa luôn ở bên cạnh em mỗi khi em cần và có lẽ cả những lúc em vô tâm chẳng nhớ gì tới anh cả. Mọi việc anh làm cho em đều vì một lý do duy nhất: để em cười thật vui vẻ và em được hạnh phúc.
Thực tình trong trí nhớ của em không tồn tại một mảnh giấy mà em viết vào ngày 11-2-2001, đúng như anh nói, có xem lại, em cũng không thể nhớ đã viết trong hoàn cảnh nào và em viết những gì. Vậy mà anh luôn cất nó trong ví, "nó đã theo anh 6 năm rồi đấy".
Lúc ấy em nhận ra rằng còn rất nhiều thứ khác, rất nhiều kỷ niệm liên quan tới em cũng theo anh trong suốt quãng thời gian đó. Anh nhắc đến hoa thạch thảo, đến câu thơ anh chép tặng em trong lá thư anh viết, khi em hớn hở khoe "em có người yêu": “Hương thạch thảo mùi thời gian bốc hơi - Em hãy tin rằng anh vẫn đợi”. Lúc em đọc những câu thơ này, em lại nghĩ là anh thích nên anh chép ra vậy, chứ tuyệt nhiên không chút mảy may, hay ngờ ngợ là anh đang nói với em. Em thật ngốc, phải không anh?
Nhưng anh cũng đúng là "chàng ngốc" khi nghĩ em ghét anh thật. Em "ghét" anh vì anh thường trêu chọc em cho tới khi mặt em bí xị; vì anh thường mải mê theo những trò nghịch ngợm của em; vì hễ em gọi là anh lại đến, ngồi hàng giờ nghe em than thở; vì anh cứ mải lo lắng cho sức khoẻ của em mà không nhớ rằng mình cũng rất hay ốm... Và còn vì một lý do rất đặc biệt nữa anh ạ! Đó là cái cách lần đầu tiên anh nói với em điều ấy sau 106 tháng + 17 ngày anh giữ cho riêng mình.
Lúc này em chưa đủ tự tin để quyết định chuyện gì, không phải em thiếu niềm tin ở nơi em, và em biết là anh hiểu vì sao. Nhưng dù thế nào có một điều em cảm nhận rất rõ là từ giờ em sẽ không còn cô đơn nữa. Em thấy mùa đông ấm áp hơn rất nhiều. Em sẽ ở bên anh mãi, chỉ có vị trí của nó vẫn còn “chông chênh” thôi. Và em tin là anh biết cách giữ cho nó bình yên.
Em nhớ anh rất nhiều, “chàng ngốc” ạ!