mặt trơì xuống thấp hơn.Biến mặt biển thành một maù đỏ oí.maù đỏ lừ lử như muốn nuốt tron moị thứ trên mặt biển.phaì chăng chú ở đó.chú khiến cho "chân biển" thêm maù ấm để sơí ấm nó
Nó cuốn nguơì laị.lạnh ư??không phaỉ là cảm giác lạnh.mà buốt.từ nơi traí tim.lan nhanh khắp cơ thể.khiến cho nó không thể cử đông được.cả mặt biển nhoè ra truớc mắt nó.rôì maù đỏ loan dần,loan dần....rôì hồng,rôì trắng....và biến mất tất cả............hình ảnh chú hiện ra,rõ hơn bao giờ hết.tất cả laị hiện ra.....
***********************
"_ông biến mất khỏỉ mắt tôi"nó hét lên...........vâỵ mà chú cũng không đi.chú vẫn đứng đó.đôi mắt to quần một maù buồn thăm thẳm,
"-cút đi"không thể kìm nén đuợc cảm xúc.nó bật khóc,"taị sao ông laị đến,đáng ra ông không nên đến,ông phaỉ thù tôi,tôi là nguời đã haị chết nguơì ông yêu thuơng nhất mà...tôi thù ông ,tôi hận ông......."nó quỵ xuống.nghe nơi lồng ngực nhức nhoí."tôi...."
"Liên......"chỉ có tiếng hét xé ngang màng đêm.
chú đỡ lâý nó.Vẫn không noí gì.Nó mở mắt.Nhìn thật sâu vaò đôi mắt chú.cố tìm trong đó là cảm xúc gì?"sao...?taị sao ...ông laị đến cưú tôi....tôi là nguơì đã haị chết mẹ....haị chết nguơì ông yêu thuơng nhất....và...."tiếng nó nhỏ dần rôì như thỏ thẻ"...và cũng là nguơì tôi yêu thuơng nhất....."
"tôi hiêủ Liên...."...
"ông không hiêủ gì hết"Nó giật phặc caí aó khoát chú vừa khoát vaò nguơì nó.
kông noí gì.chú laị khoát aó vaò nguơì nó.
vờ oà.nghe traí tim vỡ tung nó nép vaò nguơì chú.không còn sức để thét,tiếng nó nấc lên trong nghen ngaò"chú ơi!sao chú không hận Liên,liên nhiêù lần haị chú,Liên làm khổ chú.Liên haị chú và mẹ maĩ maĩ không gần nhau...Liên đáng ghét lắm mà...Liên có là gì đâu mà cấm mẹ và chú về với nhau,,,chỉ là một đưá con nuôi,,,liên xâú xa ...."
vòng tay chú xiết chặt hơn.chú vẫn không noí gì!!
"chú nên hận Liên,nêú ngaỷ đó không vì đi tìm Liên,mẹ đã không gặp vụ tai nạn đó....giờ thì ....."
nó nguớc lên.nhìn thẳng vaò đôi mắt chú.nó muốn noí to hơn nhưng cũng lai muốn noí nhỏ nhất.nên tiếng no laò xaò khó nghe,"giờ thỉ em hiêủ taị sao mẹ yêu anh..."