Thật khó hiểu khi trong mục truyện tình này,tôi đều thấy bài viết của con gái nhiều hơn rất nhiều so với con trai.Phải chăng trong tình yêu,phần lớn con gái đều phải chịu thiệt thòi.Thế mà với tôi,điều đó lại đến với chính bản thân mình,đến với 1 thằng con trai.
Người ta nói rằng:''Con người có rất nhiều lí do để chết,nhưng kiềm được 1 lí do để sống thì lại rất khó''.Tôi là 1 thằng nghịck ngợm,chơi bời,từ bé đến lớn luôn là thằng cứng đầu trong gia đình.Năm cuối cấp 2,chuẩn bị thi lên cấp 3,thế nhưng tôi vẫn chứng nào tật ấy,ba mẹ có quát mắng tôi cũng coi như không.
Tôi còn nhớ ngày ấy,cái ngày mà bản thân tôi tự nhủ không bao giờ được quên.Ngày cô giáo xếp tôi ngồi chung với 1 con bé còn cứng đầu hơn cả tôi.Nó tự cho mình có trọng trách quản thúc tôi,hỏi ra mới biết nó được cô giáo phân công kèm cặp tôi.Và tôi với bản chất nghịch ngợm sẵn có của mình,luôn bày trò phá bĩnh nó.Có lần tôi lấy bút vẽ linh tinh ra quyển tập mới mua làm nó tự aí.lẳng lặng xin phép ra ngoài.Nhiều lân như thế tôi vẫn không dể ý.
Rồi có một lần,nó lại xin ra ngoài sau khi tôi đã thả con sâu róm từ trước chuẩn bị vô cặp nó.Tôi cũng xin phép ra theo ít phút sau đó.Sững sờ khi phía cuối hành lang là khuôn mặt đầy nước mắt # hẳn so với khuôn mặt vênh váo hàng ngày.Tôi chết lặng 1 lúc và quay đi.Buổi tôi hôm đó tôi năm suy nghĩ,bỏ mặc lời nhắn của lũ bạn thúc giục online.Tôi sẽ thay đổi,không hẳn vì bố mẹ,mà hình như tôi trót yêu nó từ bao giờ,đến khi thấy nó khóc,tình cảm đó mới thực sự hiện ra trong tôi.
Trước tiên là làm hòa xin lỗi,tôi nghĩ như vây.Thấy thái độ của tôi # hẳn so với ngày thường khiến con bé sinh nghi.Tôi tỉnh bơ như không,cười bí ẩn.Mặc dù đã rất nghiêm túc ngồi học nhưng thi thoảng con bé vẫn quay sang lườm tôi như đề phòng,chắc vì nụ cười của tôi ban nãy.
Rồi thì kết quả học tập của tôi khá hẳn lên,bố mẹ tôi vẫn không tin cho tới khi cô chủ nhiệm gọi điện về tận nhà.Còn chúng tôi thì giờ như 1 đôi không thể tách rời,mặc dù tôi vẫn chưa cho nhóc biết tình cảm của mình.Tôi tính cái ngày tôi và nhóc nhận tin đỗ cấp 3 tôi sẽ nói.
Và tôi đỗ thật,nhưng vui có được bao lâu.Ngày đi lấy kết quả,tôi sững sờ khi thấy nhóc và 1 cậu bạn học trên 1 khóa đang tay trong tay.Măt họ thật rạng rỡ,đâu jống tôi lúc naỳ.Qua 1 người bạn gái học cùng lớp cũ,tôi biết họ yêu nhau được 2 năm rồi,anh chàng đó đẹp trai,học luôn đứng nhứt nhì trong lớp.Tôi hét lên trong điện thoại:''Sao tôi không biết mà cũng chẳng ai nói vậy.''Ông có hỏi đâu,với lại ai lại nói ra những chuyện riêng tư như thế".Tôi cúp máy,trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ sẽ cho tên đó 1 trận.
Nhưng rôi ý nghĩ ấy vụt tan,khi tôi chợt hiểu ra mình đang ngộ nhận tình cảm.Tôi là người đến sau,chỉ là 1 người bạn bình thường đối với nhóc.Khóc,khóc chán rồi thì hút thuốc,hút đến khi cổ họng không còn cảm giác thì ngủ.Với tôi tất cả bây giờ chỉ còn là dĩ vãng...1 dĩ vãng ngọt ngaò!!!
Cuộc sống đúng là cuộc sống,khi tìm được 1 lí do sống đẹp đẽ,thì ngay lập tức sẽ bị cuộc đời cướp mất.Nhưng tôi không hối hận về tình cảm của mình,nếu được chọn lại tôi vẫn dành tình cảm đó cho em.Chỉ hối hân 1 điều,tôi đã đên muộn,hối hận vì 1 cuộc sống sai lầm trước đó.
Em àk,a biết giờ đây chỉ còn mình a trên con đường của riêng mình.Nhưng a sẽ cố gắng tìm được cho mình 1 lí do sống mới.Chỉ mong em hiểu,với a em là lí do sống tót nhất mà a đã tìm thấy.
Bởi vì cuộc đời này vẫn có Em