Đã bao đêm rồi ta k ngủ được, chìm đắm với những suy nghĩ vượt quá khả năng của ta.
Tình cảm là gì mà luôn làm cho ta có những khoảng trống không thể lấp đầy ?
Ta cảm thấy mình quá ích kỷ để có một tình bạn như ta hằng ao ước.
Ta rơi vào vực thẳm của nỗi buồn và sự cô đơn không thể tả bằng lời.
Ta luôn mong ai đó có thể kéo ta ra khỏi cái hố sâu tăm tối đầy cái bi quan đó
Nhưng ta luôn cách ly với tất cả sự quan tâm mà mọi người dành cho ta
Khi con người ta đã rơi vào khoảng chênh vênh thì mọi lời an ủi trở nên thừa thải.
Ta muốn biến mất.
Đêm !
Lang thang Facebook
Ta comment 1 cách vô thức những status
Đáp lại là những kẻ tự cho mình là nhân vật quan trọng
Xem thường bình luận của những người không quen.
Ta chẳng quan tâm
Nhưng rồi xuất hiện 1 status nói rõ bức xúc của mình về những nhân vật tự hảo đó.
Ta lại thấy mình thua người đó về sự thẳng thắng rồi.
Nỗi buồn lại ngự trị.
1.45'
Một số điện thoại lạ.
Một người ta chưa từng quen biết.
Một người không hiểu nỗi buồn của ta là như thế nào.
Nhưng
Người đó lại cho ta những lời khuyên chân thành nhất
Những suy nghĩ mà ta chưa thể nói ra được thì người đó có thể nói hộ ta
Những thắc mắc, những nỗi buồn không tên, những giọt nước mắt hình như chưa từng tồn tại.
Ta nói hết những gì mà bấy lâu ta muốn nói
Với 1 người không quen biết
Ta cười bản thân mình quá ngốc
Những khuất mắc có thể giải tỏa mà ta lại giấu đi
Một người bạn chân thành lúc nửa đêm
Hôm sau ta vẫn chưa thật sự ổn
Nhưng nghĩ về người bạn đó ta lại thấy mình mạnh mẽ hơn
Một người xa lạ lại quan tâm đến ta như thế
Tại sao ta lại k biết quan tâm cho bản thân mình chứ
Một câu nói mà người đó đã dạy ta, suốt đời ta không quên
" khi bạn ở đâu thì hãy dành trọn tình yêu cho nơi đó"
cám ơn bạn rất nhiều.tình yêu MCP