Những cơn gió cuối thuMùa đông sắp đến rồiMùa đông này anh sẽ phải ra điBuồn làm chi, có gì đâu em nhỉỒ cuộc đời kết thúc có gì đâuMột năm bao giờ chẳng thếMột cuộc tình cũng chỉ đến mùa đôngCó gì đâu mà khócEm biết đấy, anh rất tin vào số phậnMỗi cuộc đời rồi cũng đến nơi yên nghỉAnh chỉ là kẻ bỏ đi, hư hỏngLang thang trong cộc đời này chưa trọn 30 nămAnh chỉ như chiếc lá vàng rơi rớt ngoài song sắtNhững chiếc là vàng thiếu nữ xé thành đôiRồi đêm nay khi gió mùa đông đếnNắng tắt, lá rơi và anh cũng chết rồiCó gì đâu mà tiếcAnh biết mình sẽ đến một giấc ngủBình minh có lẽ cũng vậy thôiEm là tia sáng soi suốt cuộc đời anhLà đốm lửa trong đêm băng giáChẳng có ai được hạnh phúc như thếVậy mà anh lại để mất rem rồiMất tất cả sau một đêm cuồng loạnVòng tay ôm cái chết, phủ kín vùng lửa đenBàng hoàng, đau đớn, ân hận, xót xaNhưng tất cả đã quá muộn rồiĐã tăm tối như một bờ vựcTan biến như làn mây mù mịtĐường xuống địa ngục coi như chính là đâyCó gì đâu mà buồn em hỡiThời gian, không gian không ngừng biến đổiRồi tất cả cũng hóa thành Xương