Có những kỉ niệm tuổi thơ vẫn in đậm trong kí ức của tôi. Đó là những buổi chiều đi dạo dọc theo bờ sông, ngồi trên cầu hóng gió, tận hưởng cảm giác yên bình trong tĩnh lặng. Tôi yêu vô vàn cảm giác ấy ! Tôi ngồi đó, bên dòng nước lững lờ trôi, ngắm lá rơi êm đềm, lắng nghe tiếng lích rích cùng những âm thanh xào xạc từ ngọn trúc xanh mượt.
Tôi rất thích trúc. Tôi thích cái cách ngọn trúc oằn mình dưới sức mạnh của gió và chẳng bao laaunos lại bật thẳng lên đầy kiêu hãnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bền bỉ và dẻo dai___đó là những gì tôi hình dung về ngọn trúc. Với con người, đó chính là sự bất khuất quật cường, là nghị lực để luôn đứng dậy, vượt qua nghịch cảnh.
Đã bao giờ bạn thấy mình bỗng nhiên trống vắng? Có bao giờ bạn cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng, thật tồi tệ, không thể chịu đựng nổi, không thể vượt qua? Khi ấy trong bạn một loạt những cảm xúc phức tạp và u uất, và bạn thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
Đã bao giờ bạn như thế chưa? Nếu câu trả lời là có thì xin chúc mừng bạn, vì bạn đã vượt qua những khó khăn ấy, để hôm nay tôi và bạn có thể chia sẻ với nhau.
Cuộc đời là tổng thể của những niềm vui lẫn nỗi buồn và hoài niệm. Những khoảnh khắc ấy hòa quyện, đan xen lẫn nhau, chẳng ai có thể sống một cuộc đời luôn tràn ngập niềm vui hay chỉ toàn nỗi buồn. Hãy hi vọng về một ngày mai tươi sáng, đổi thay, …mọi chuyện chưa hẳn đã tồi tệ như bạn từng nghĩ!
Bạn có thể oằn mình để chấp nhận và chịu đựng tất cả những thất bại, khổ đau nhưng không gục ngã!