Thế là ông ta nghĩ ra một diệu kế, gọi Nhất Hưu lại dặn dò: “Vừa rồi có một tín đồ tặng ta bình độc dược, dùng để bấy chuột, con lấy cất đi, chớ động vào nó”.
Nhất Hưu thông minh đương nhiên là đoán được dụng ý của sư phụ, đợi ông ta vừa đi khỏi, anh ta lập tức mở bình mật ong ăn hết, lại thuận tay đập vỡ chiếc bình hoa mà sư phụ yêu quí, sau đó lên giường đi ngủ.
Sư phụ nhìn thấy mảnh vỡ của bình hoa trên đất và lọ mật ong rỗng không, bèn bực tức lớn tiếng gọi to: "Nhất Hưu! Nhất Hưu!" Mãi không thấy ai trả lời, ông ta chạy vào nhà trong, thấy Nhất Hưu đang ngủ trên giường, bực quá, bèn lớn tiếng đánh thức Nhất Hưu dậy. Nhất Hưu vừa nhìn thấy thầy liền quỳ xuống đất lớn tiếng khóc: "Con đã phạm tội không thể tha thứ là đánh vỡ chiếc bình hoa của thầy". Ông thầy cảm thấy kỳ lạ mới hỏi: "Ngươi đánh vỡ bình hoa lại còn ngủ thế à?" Nhất Hưu ra vẻ vô cùng ăn năn, thành khẩn cung kính nói: "Con đánh vỡ chiếc bình quý của thầy, để tỏ lòng sám hối nên quyết định tự vẫn, con đã đem bình thuốc độc ra uông hết, rồi nằm trên giường chờ chết, không ngờ đợi mãi, đợi mãi mà thành ra nằm ngủ ở đây".
Nghe lời thú tội như vậy, sư phụ Nhất Hưu không biết phải nói gì nữa.
Thiền dùng trong tu đạo đương nhiên có thể minh tâm kiến tính, dùng trong các phương diện sinh hoạt cũng có chỗ diệu dụng của nó, thiền không phải là ngốc nghếch, không phải là hồ đồ, thiền là trí tuệ, là trí tuệ hóm hỉnh.
Trong cuộc sống, thường có thể gặp một số việc khó giải quyết, giả như có một chút hóm hỉnh, có một chút ý vị thiền trong công việc căng thẳng, một câu nói, một tiếng cười cũng có thể giải toả được những thắc mắc.