…Và sự trống rỗng trong bạn bỗng được lấp đầy…
***
Dù chẳng nói ra nhưng đôi khi tôi rất cần cái ôm của bạn, để bạn lấy những cảm xúc vô tư, ấm áp, chân thành của mình lấp đầy khoảng trống cô đơn ẩn sâu bên trong tôi. Có phải vì thế nên khi được ôm, ai cũng mỉm cười?
Đôi khi tôi cũng tự hỏi, tại sao vòng tay của chúng ta rất rộng? Có phải là để chúng ta ôm vừa những niềm vui lớn nhất và những nỗi buồn lớn nhất của những người thân thương và của cả những người xa lạ?
***
Tại sao cuộc sống của chúng ta không tràn đầy toàn là những thời khắc hoan hỉ, hạnh phúc, hài lòng? Tại sao lại có cả những ngày tháng buồn bã, thất vọng chán nản? Lại có những thời điểm gần như trống rỗng? Đó là để những người yêu mến chúng ta có thể đổ đầy vào cho chúng ta sự cảm thống, san sẻ của họ…
Tại sao chúng ta có khả năng nhìn thấy ở những người khác những điều thiếu hụt, những khoảng trống tình cảm, nỗi tuyệt vọng, đau đớn, tui hổ, dù họ im lặng, dù họ không khóc? Đó là để chúng ta đổ đầy họ bằng những yêu thương, trao tặng cho họ kinh nghiệm và kiến thức của chính mình…
***
Chúng ra sinh ra là để lấp đầy cho nhau. Như những mảnh xếp hình với dáng vẻ kỳ dị, đầy những ưu điểm và khiếm khuyết. sở trường và sở đoản, là vô nghĩa dù hiện hữu…nếu không lấp đầy cho nhau để tạo nên một thế gian rực rỡ và hoàn hảo…