:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Nghệ Thuật Sống

Hoa Cỏ May

        Tác giả: SưuTầm

Giá như tớ đừng quá nhút nhát, thì tớ đâu có hối tiếc như bây giờ???

Mẹ vẫn thường mắng tớ vì cái tội nhút nhát. Tớ không nghĩ như thế nên thường… dỗi mẹ. Thế nhưng, cho đến khi gặp cậu, tớ mới biết, đúng là mình đã nhút nhát như thế nào…

Sáng sáng, bố vẫn thường hay chở tớ đến trường. Duy chỉ có hôm ấy, bố bận, vậy là tớ quyết định tự mình đi xe bus. Yên vị trên chiếc ghế cuối cùng còn sót lại, tớ khẽ nhìn ra xung quanh. Và đó cũng là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu…

Ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu chính là cái cách mà cậu… ngủ gật. Mặc dù đã chống tay, nhưng cứ chốc chốc, xe nghiêng bên nọ, nghiêng bên kia, vậy là cậu cũng… nghiêng theo. Có đôi lần, cậu mất đà và… cộp đầu vào cửa kính. Cậu xuýt xoa vì đau, lấy tay xoa xoa lên trán mà mắt vẫn cứ lim dim, mơ màng. Thế rồi chưa đầy một phút sau, có người lại… ngủ ngon lành, lúc xe phanh gấp thì lại.. cộp, lại xoa. Cái dáng vẻ của cậu khiến tớ bật cười. Cậu biết nên xí hổ, và thế là từ ấy không ngủ gật nữa. Mãi đến bây giờ, tớ vẫn thấy “rung rinh” bởi hình ảnh đáng yêu đó đấy!

Ngày hôm sau, bố mẹ từ nhìn nhau lắc đầu, nhún vai không hiểu tại sao tớ cứ đòi… đi xe bus. 
 


Giá mà tớ không nhút nhát, để có thể nói chuyện vui vẻ cùng cậu...

 
Có lẽ tại chúng mình “có duyên” với nhau lắm, nên tớ lại ngồi sát bên cạnh cậu. Thấy tớ, cậu ngước lên đầy ngạc nhiên. Tớ đã nghĩ, chắc là cậu đang than thở: “Trời ơi số tui xui quá nè, lại ngồi bên cạnh cái người cười mình ngủ gật nữa rồi”.
Và tớ thấy cậu cầm một quyến sách trên tay, lật từng trang chậm rãi. Tớ chưa khâm phục cái sự chăm chỉ ấy được lâu, thì có người lại… ngủ gật, sách rơi luôn xuống đất. Cúi xuống nhặt lên giúp cậu, định bụng lát sẽ trả lại. Cuối cùng thì tớ… quên, cậu xuống xe, bóng cậu khuất tít xa xa tớ mới nhớ mình vẫn còn cầm một quyển sách trên tay.

Hôm trả lại cậu, cũng là lần đầu tiên chúng mình nói chuyện với nhau. Ít lắm, nhưng cũng đủ để tớ không ngủ vì giọng nói thật ấm, và nụ cười có một chiếc răng khểnh của cậu. Cũng từ đó, tớ bắt đầu thấy… nhớ, thấy một ngày ôi sao mà chậm chạp quá đi mất. Chỉ mong đến mỗi buổi sáng, được đi đúng chuyến xe ấy, và lại được gặp cậu mà thôi.

Tự hứa với lòng mình, nhất định tớ sẽ nói chuyện với cậu thật nhiều, sẽ hỏi cậu số điện thoại vào ngày hôm nay. Như là hỏi một người bạn, đâu phải ngại ngùng cơ chứ. Thế rồi đứng trước mặt cậu, tim tớ cứ run lên, chân tay luống cuống, câu chữ dường như biến mất sạch trơn. Cậu hỏi chuyện, tớ chỉ ậm ừ, thỉnh thoảng còn “bơ” đi chỗ khác. Là tớ muốn giấu đi “mặt trời” đang ở trên mặt ấy mà…

Thế nhưng, có lẽ cậu lại hiểu rằng tớ… kiêu, tớ không muốn nói chuyện với cậu. Cho đến khi cậu nói: “Tớ làm ấy khó chịu à?”, tớ vẫn nhát gừng đáp lại. Và rồi, tớ thấy mặt cậu hơi buồn, mỗi lần nhìn thấy tớ, cậu chỉ khẽ mỉm cười mà thôi.
 

Tớ mong gặp lại cậu biết bao nhiêu...


 
Tớ muốn nói với cậu nhiều thật nhiều, rằng không phải như là cậu nghĩ, rằng tớ thực sự muốn trò chuyện, muốn được là bạn của cậu, muốn được thấy cậu cười. Vậy mà, hôm nay tớ “quyết tâm”, rồi lại hẹn đến ngày mai, ngày kia nữa. Chúng mình bỗng chốc trở thành hai người xa lạ như lúc đầu. Tớ buồn, nhưng lại không đủ dũng cảm để thay đổi điều ấy.
Cho đến một ngày, tớ đã tập trước gương… mấy chục lần nụ cười thật tươi, đã nghĩ ra “kịch bản” của câu chuyện nhất định tớ sẽ nói với cậu. Lại còn sung sướng vì lý do “nhờ một việc bí mật, không thể nói ngay” để hỏi số điện thoại của cậu. Tớ đã hồi hộp biết chừng nào, tưởng tượng biết bao nhiêu…

Vậy mà, tớ không gặp cậu nữa. Cứ nghĩ rằng cậu ốm, cậu có chuyện gì đó, và rất nhanh thôi, tớ sẽ được gặp lại cậu.

Thế rồi, một tuần, một tháng, tớ vẫn chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa. Cậu xuất hiện và biến mất, nhẹ nhàng như là một cơn gió ấy. Thoảng qua rất nhanh, và tớ thì chẳng thể giữ lại bên mình được, tự trách mình sao mà nhút nhát đến thế…

Sáng nay, như mọi ngày, tớ vẫn lên xe bus, và mong gặp lại cậu biết bao nhiêu…!

 

Đã được xem 4731 lần
Sưu tầm bởi: manhhoang2010
Cập nhật ngày 17/06/2008


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Những câu nói hay dành tặng người ấy
4 loi ban gap phai trong tinh yeu
MẬT MÃ DA VINCI
Những câu chúc tết hay cho bạn
13 Lời Khuyên Cho Cuộc Sống
Nghệ Thuật Tỏ Tình
30 giây đủ để làm gì?
Giá trị của cuộc sống
THÍCH MỘT NGƯỜI
Đức phật và kẻ ngoại tình
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha