Nỉ hảo! Em là gái quêQuanh năm vất vả chẳng hề đi xaNghe đâu Hàn “cuốc” về taTuyển vợ sang đó đôla đổi dờiBạn em mấy đứa đi rồiNghe chừng sướng lắm đâu tồi như emTò mò em cũng muốn xemTrai Hàn có khác trai làng quê em?Một ngày chủ nhật êm đềmSon phấn em chát xinh thêm vài lầnLòng em bối rối trăm phầnNgười yêu mà biết phải làm sao đây?Tự hứa chỉ một lần nàyMay mắn mà đến em bai anh liềnCòn không em sẽ ngoan hiềnTu tâm tích đức vợ hiền của anh…Bình tâm mạnh bước vào trongNgây người choáng váng xung quanh một ngườiGần trăm cô độ đôi mươiMặt hồng da phấn đang cười thật tanhKhông át được mái tóc vàngNắng trời chiếu cháy những ngày vụ thuĐâu che được vết vàng thôRuộng chua in đậm móng giò mĩ nhânƠ kìa! Tôi thấy người thânCái Gái học dốt hay quên đó màNó cũng có ở đây àNgậm ngùi chua xót định ra quay vềMột tên mặt quắt tai dêXì xồ gì đó hả hê cười giònTrông hắn đến độ ngũ tuầnCầm tay chắc lắm cô nàng ngồi bênTôi đã hiểu rõ sự tìnhTrăm cô hắn chọn riêng mình cô taTrông hắn thì đã quá giàĐi bên cô ấy như là “bố-con”Ngôn ngữ thì phát om sòmBất đồng như thế sống làm sao đây?Về thôi với những đường càyCái nơi mộc mạc những ngày ấm êmNgày này gửi vào lãng quênAnh sẽ giang cánh tay mềm đón em?Chúng mình gieo lại niềm tinCạch đời Hàn “xẻng” nhẹ tênh cõi lònghehe….