Tôi không quan tâm bạn mưu
sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước
đạt được điều mình đang khao khát không?
Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như
một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến
phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không?
Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn
biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép
chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác?
Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn;
có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón
tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế
hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người?
Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết
bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình?
Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại
chính nhân cách của mình? Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được
tin cậy chứ?
Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề
xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự
hiện diện của Chúa?
Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi,
đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”?
Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất
vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn
không?
Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết
liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước
thoái lui?
Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn
biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người
bạn bạn có bên