Đêm!
Đêm luôn cho con người ta nhiều suy nghĩ.
Cuộc sống luôn có sự ràng buộc
Kết thúc không có nghĩa là không còn tồn tại
“Không có con người xấu, tất cả chỉ là do hoàn cảnh tạo nên”
Ta dần chấp nhận đó là chân lí.
Bức tranh – cuộc sống là 1 bức tranh ?
Bản giao hưởng – cuộc sống là 1 bản giao hưởng ?
Hay……
Cuộc sống – 1 bảng pha màu ?
Quan trọng hay không ?
Con người sống vì cái gì đây?
Vật chất hay tinh thần?
Bình thường thì sẽ cho là vật chất quyết định,
Đụng chuyện thì hô hoáng lên rằng chỉ tinh thần mới đáng trân trọng.
Haizzzz….
Sao thấy dối trá quá.
Gần đây 2 từ “dối trá” luôn xuất hiện trong từ điển của ta
Hoàn cảnh luôn tạo ra nhiều giả thuyết
Mà…
Giả thuyết thì phải chứng minh.
Cái quá trình chứng minh nó phải kèm theo giải thích
Và….
Cuối cùng mới đến kết luận.
Không ai hiểu ai
Không ai sai
Không ai đúng
Sai và đúng – những nốt nhạc tạo nên bản giao hưởng không tên.
Tĩnh
Đúng rồi…
Phải tập cho tâm thật tĩnh.
Không ai hoàn hảo mà
Ta cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống… gì đây…
Gió
Là gió
Nóng – cần gió
Lạnh – ghét gió
Khi cần – khóe môi hoàn hảo
Không cần – khóe mắt hằn vết chân chim
Gió đến rồi sẽ đi
Mùa hè – gió là hàng mi bảo vệ mắt – ta cần hàng mi
Mùa đông – gió là mảng thức ăn bám ngay răng cửa – ta không thích mảng thức ăn này
Nước
Có thể là nước
Khô cằn lắm – cần nước
Lụt rồi- nước đi đi
Ta cần – vị cứu tinh
Ta ghét – hung thần
Nước có rồi lại hết
Hạn – sống mũi cao làm gương mặt thanh tú
Lụt – hàm ra nhô ra làm ai chẳng dám cười.
Lửa
Là lửa chăng
Lạnh lắm – cần hơi ấm
Bỏng rồi – đáng sợ quá
Lửa cháy rồi tàn
Buồn – mồi lửa cho 1 điếu thuốc
Khi ta ghét thì nó là 1 đám cháy.
Đất
Hay là đất
Đất mẹ - nơi ta sống
Bẩn – nhà dơ
Đất cao rồi lại thấp
Lợi dụng – thỏa mãn tép moocphine
Đá bỏ - cái áo bị lỗi thời
Gì đây
Sẽ là gì
…….
…….
…….
Cần 1 lối thoát……